Thơ Phùng Văn Khai
Khúc sông Hồng
Mặt sông Hồng rạng như hoa
Mỉm cười trăm tuổi mẹ ta về trời
Mẹ về trời câu hát vẫn ru ta
Thì thầm cúi hỏi sông thao thiết
Âm âm lời đá núi mây bay
U u sừng trâu cọ ngày vỡ đất
Cá tôm rì rầm lau sậy hồng hoang
Tre trúc mang mang bia đá bảng đồng
Ứa máu tổ tiên mạch sông thắm thiết
Sông ơi điều ta chưa biết
Dài rộng như sông như biển vô cùng
Phơ phất lau khuya in bóng trăng suông
Em hẹn lời sông chín năm thắt ruột
Những đèo mây cọp gầm võ vàng
giấc mơ hoa lạnh buốt
Ta như suối theo sông về em vụng trộm âm thầm
Sông òa vỡ năm cửa ô người về như thác
Bờ vai em nghiêng sóng sánh nước sông lên
Vết đạn bắn cổng thành xưa đôi chim cặp rác
Mái vòm khuya sao chi chít đêm đêm
Không phải bốn nghìn năm mà vạn năm,
còn sau nữa
Máu tổ tiên ta, máu ta nuôi sông đỏ
Hồng hạc bay định phận giữa trời
Nguồn lệ tiếng cười xanh rêu đền miếu
Ta phơ đầu bạc trầm mặc sông trôi
Nhúm nhau ta hòa sắc phù sa đỏ
Vạt lau chiều lững thững sông đi
Những ngôi nhà đang cao những cây cầu đang lớn
Vẫn thì thầm in sắc sông khuya.
Thơ về mẹ
Mẹ tám mươi
tóc đen, răng khít
tối muộn nằm
tinh sương chốt cửa khẽ khàng
sương mùa đông chưa tan
Con lấp xấp năm mươi
khù khờ, ngộ nhận
bị lừa tiền, tình, danh, phận…
toàn yêu mây, cỏ, trăng, hoa, bướm, đình, chùa…
toàn chơi với các nhà thơ
Hai mươi năm say toàn nói to
mẹ im cười sương đông mờ mịt
tóc đen, răng khít
im lặng con, im lặng chồng
lặng im cỏ ngải
Có phải mẹ Phật, Tiên
có phải con cóc nhái
thơ khượt văn rỗng oang oang
vấp sưng mặt rớm máu hòn sỏi đỏ
cỏ mềm bầu vú tám mươi
buông rễ đa làng
Con toàn chộ quan
mẹ bênh vực ăn mày
ngày thịt cá đổ đi
đêm hẩm hiu hạt nhặt
văn rỗng thơ khượt khuya đứt tóc
muộn mằn chốt cửa sương đông
im lặng con, im lặng chồng
Lặng im
đêm đêm hạt móc
Ngẩng cầu trời tóc mẹ ta xanh.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...