Thơ Phùng Hiếu
Sài Gòn mùa vắng
những tiếng rao
Ôi sao Sài Gòn lạ quá
Tiếng rao đi đâu mất rồi
Phố nằm im lìm riêng phố
Thèm nghe tiếng phố, phố ơi!
“Ai ăn bắp xào, trứng lộn
Ai ăn bánh bao, bánh giò?”
Giờ thì chỉ nghe tiếng gió
Sài Gòn mà cũng buồn so
Tôi nhớ sớm mai thức dậy
Tiếng rao chào đón mỗi ngày
Lom khom phận người rao bán
Sài Gòn cực vậy mà vui
"Ai ăn xôi giò, xôi mặn
Ai ăn bún riêu, bún xào?"
Tiếng ồn lao nhao góc phố
Đã quen giờ vắng, buồn thôi!
Tôi nhớ tiếng rao buổi sáng
Tôi nhớ tiếng rao buổi chiều
Tôi nhớ tiếng rao buổi tối...
Sài Gòn chừ đã hụt hơi
Sài Gòn mùa này buồn quá
Có người ngơ ngác đi tìm
Tiếng rao nằm trong gác trọ
Phận nghèo chắc đã co ro...!
Nhắn với Sài Gòn
Muốn bỏ Sài Gòn đi lắm
Nhưng đi lại không nỡ lòng
Lẽ nào mình tệ bạc vậy?
Cưu mang mình lúc long đong!
Muốn nói Sài Gòn đừng khóc
Dù xót xa những mảnh đời
Dịch về hoang tàn xơ xác
May còn có chỗ cậy trông
Muốn Sài Gòn khỏe lại lắm
Ước mơ dang dở bao người
Thân mình gửi nơi đất khách
Quê nhà ngay ngáy ngóng trông
Nhắn với Sài Gòn bất khuất
Dịch tan ta sẽ sum vầy
Con đường nhộn nhịp xe máy
Phố phường hết chốt giăng dây!
Nhắn với Sài Gòn yêu dấu
Dang tay đón nhận bao người
Khó khăn chỉ là thử thách
Sài Gòn đâu dễ buông xuôi!
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...