Thơ Nguyễn Việt Chiến
Phù điêu cổ
Lăng mộ các triều vua
Chìm dần vào hoang phế
Những ngọn gió hoang vu
Nghìn năm về mộng mị
Thời gian là người thợ
Đẽo mòn bao hư danh
Xin đá bia đừng kể
Trước cỏ rêu vô hình
Còn sót lại ánh lửa
Cháy trên phù điêu xưa
Dưới ngực trần vũ nữ
Phập phồng bao tàn tro
Hiền nhân và bạo chúa
Thành bụi đất cả rồi
Phù điêu nung từ đất
Chỉ tạc hình em thôi.
Mất quê
Đã làm thân phận lúa
thì mọc trên đồng, ăn ngủ trên đồng
yêu thương sinh nở trên đồng
rồi bơ vơ tàn lụi trên đồng
theo khói rơm khói rạ
ta hỏi quê lúa ở đâu
chỉ thấy lúa thở dài
bò non gặm cỏ trên đồng sương mai
người đi chợ sớm đêm còn trĩu vai
ta còn một cánh đồng cũ
một khúc sông cũ một mùa sen cũ
một tuổi thơ cũ trong lành
ta còn một bờ tre cũ một mùi rơm cũ
một ánh trăng cũ
một thương yêu cũ còn tươi
ta mất
một xa lộ không cây
một giấc ngủ không cây
một đô thị mê man cao ốc
em mắt xanh tóc nhuộm
em chập chờn động lắc khói cần sa
dẫu thương mẹ nhớ cha
em dứt áo đồng quê
không trở lại
ta mất một bờ vai trăng đẫm
một đồng quê tái tê thủ thỉ
ngày trăng đi
ta hỏi quê trăng ở đâu
sao trăng không trả lời
hình như ta
và trăng lâu rồi
đều đã mất quê.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...