Thơ Nguyễn Văn Song
Thương nhớ mùa đông
Mùa đông thương ngọn khói đồng
Gió loang trắng cả dòng sông cuối làng
Rạ rơm vương chút mùa màng
Dốc lòng đốt cạn ruột vàng thành tro
Mùa đông thương một dáng cò
Co chân đứng ở mạn đò lặng im
Hình như cò mải kiếm tìm
Bóng mình lẫn bóng chiều chìm lòng sâu
Mùa đông thương một chuyến tàu
Sân ga người tiễn đưa nhau nghẹn lời
Gió đông tê buốt nụ cười
Tàu mang theo những nỗi đời rời ga
Mùa đông thương lắm mẹ ta
Ngồi khâu áo ở hiên nhà đợi con
Gió lùa thông thốc từng cơn
Ngày vơi tháng cạn con còn biệt tăm
Nhịp đời năm lại qua năm
Mùa đông như một nốt trầm thời gian
Chiều nay gió bấc thổi tràn
Có người ngồi lặng nhớ làng ngày xa.
Một mai
Một mai từ giã muộn phiền
Ta về tìm một bình yên ngõ chùa
Ra sông thả những lá bùa
Thản nhiên ngồi ngắm hạt mưa ngang trời
Một mai từ biệt cuộc chơi
Ta xin gửi lại khắp nơi giang hồ
Một mê đắm, một dại khờ
Và đôi chân mỏi bên bờ tháng năm
Nẻo xưa thưa vắng hỏi thăm
Liệu còn được mấy ngọt đằm trầu vôi
Một mai ta lại lần hồi
Nhặt tìm thơ dại gửi người ngày xa
Một mai về dưới hiên nhà
Lại tìm tiếng võng kẽo cà mẹ chao
Thả lòng trong khúc ca dao
Lắng tai nghe vọng phía nào cũng quê.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...