Thứ sáu, ngày 22 tháng 11 năm 2024
19:58 (GMT +7)

Thơ Nguyễn Văn Song

Ngả lưng chốn cũ

 

Ngả lưng vạt cỏ triền đê

Nhìn mây thả trắng trôi về tuổi thơ

Lúa vàng chuốt óng màu tơ

Có con ếch cốm đọc thơ cả chiều

 

Ngả lưng bậc đá xanh rêu

Nghe ao làng kể những điều đầy vơi

Dáng em giặt áo đâu rồi

Đáy ao chỉ một bóng tôi lặng nhòa

 

Ngả lưng manh chiếu hiên nhà

Tìm sao rắc dải Ngân Hà lung linh

Rặng tre trăng ngả yên bình

Hoa cau cuối vụ một mình dâng hương

 

Ngả lưng rơm rạ mà thương

Chợt nghe dịu nỗi tha phương nhọc nhằn

Hồn quê trải mấy phong trần

Ngả lưng chốn cũ khơi dần niềm trong.

 

Sen trắng

 

Đêm qua một bông sen trắng

Say trăng lịm thiếp trong hồ

Hồn thoát bay đi với gió

Bỏ từng xác cánh bơ vơ

 

Xin đừng khóc sen ngắn ngủi

Hồn sen chẳng thác bao giờ

Tinh khôi len trong trời đất

Thấm vào một cõi nguyên sơ

 

Sen ơi xin chào sen nhé

Thả hương bay khắp thiên hà

Một mai mỏi chân phiêu lãng

Lại về hoá búp sen tơ

 

Hồ thu bập bềnh cánh sáng

Trắng loang cay khói sương mờ

Trăng lên rùng mình in bóng

Một người tóc đợi phơ phơ.

1 đã tặng

1

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ và lời bình

Thơ 1 tuần trước

Thơ Khuất Bình Nguyên

Thơ 1 tuần trước

Thơ Như Bình

Thơ 1 tuần trước

Thơ Phùng Văn Khai

Thơ 1 tuần trước

Ừ thì

Thơ 2 tuần trước

Mảnh vườn của mẹ

Thơ 2 tuần trước

Ô cửa tháng Mười

Thơ 3 tuần trước