Thơ Nguyễn Văn Song
Về với sông
Nghe bàn chân thấm đường dài
Tôi về ngồi với cỏ ngoài triền sông
Lặng thầm xanh đến mênh mông
Cỏ cho tôi hiểu điều không nói lời
Thuyền nằm im giấc bến đời
Mơ gì mà bóng lặng rơi đáy chiều
Màu rêu đã phủ mái chèo
Thuyền còn neo lại những điều thẳm xa
Tôi ngồi lại với phù sa
Nghe ngàn ngọn sóng dội qua vơi đầy
Bầm đau muôn hạt cát gầy
Bãi bờ trải tới miền mây trắng ngần
Lội dòng khỏa nước bàn chân
Nghe từng dịu mát tan dần cơn mê
Một mai mỏi bước sơn khê
Lại xin xuôi bến sông quê mà tìm.
Người quản trang
Mấy mươi năm quản nghĩa trang
Đã quen sương khói, đèn nhang lặng trầm
Lắng nghe gió vọng rì rầm
Bàn chân bước tựa nói thầm hằng đêm
Thuộc từng bia đá, hàng tên
Tháng năm ngã xuống chẳng quên người nào
Sống cùng trong giấc chiêm bao
Vui buồn lại gửi cả vào lặng thinh
Đôi khi cũng tủi phận mình
Đứa con nằm giữa u minh núi rừng
Tàu xe xuôi ngược đã từng
Mộ bia vẫn rỗng một vùng cỏ non
Thôi thì muôn vạn người con
Nắm xương ai mất, ai còn cũng thôi
Hồn thiêng gửi khắp phương trời
Xác thân về đất tạc lời núi sông
Người vào viếng nối theo dòng
Ông ngồi như tượng đá trong ráng chiều.
Nguyễn Văn Song
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...