Thơ Nguyễn Ngọc Hưng
Về biển
Đã đến mà chưa tới bờ tới bến
Chưa thể nào thấu biển
Biển ơi!
Ngày cứ rơi cứ rơi
Trải vàng lên giấc mơ cát trắng
Những con sóng cố nhoài hôn bãi mặn
Nhường khơi xa cho gió hát tràn
Mặc ai chê khen dữ dội dịu dàng
Biển là thế
Hết mình yêu thương giận dữ
Nếu chưa tin sao em không thử
Về nghe hoa muống biển tím hồng
tiếng trẻ rao xanh
Nghe chóp nón vàng phai của những người thiện tâm nhặt rác
Gấp bội rực lên muôn sắc điệu trong lành
Chưa lặn sâu tận đáy chân thành
Sao thấu nỗi dã tràng xe cát
Khơi khơi nắng liếm đầu con sóng bạc
Thạch sùng tắc lưỡi gọi giấc mơ
Yêu chưa tới bến tới bờ
Xuôi biển cũng bằng ngược biển
Vắt nhớ lên vai nghe hơi buồn mặn điếng
Gió trùng dương thổi lệch một bên lòng!
Gieo và gặt
Bạn bè ta đã nên cống nên nghè
Đã nên lợi nên quyền nên danh giá
Đã nên thật và đã nên thứ giả
Nên Thạch Sùng, nên Chúa Chổm…
Mừng thay!
Ta vẫn là ta
Mê mải tháng ngày
Cày vỡ ruộng cuộc đời gieo hạt chữ
Lăn lóc trườn qua những cơn hàn thử
Gặt đầy tay nỗi ấm lạnh nhân tình.
Sáu tỉ ư?
Mình một vẫn một mình
Người đông đúc cõi trần thêm ngột ngạt
Ta chỉ là con sẻ nâu tha rác
Lót ổ rơm vàng bọc tiếng hót xanh.
Ai đuổi đâu mà đất chạy vòng quanh
Mà chuyển động mặt trời kia biểu kiến
Một khổ nhục
Để muôn ngàn vinh hiển
Ta ngại gì thánh giá nặng oằn vai.
Bạn bè ta đã nên đức nên tài
Đã nên thánh nên thần nên quỷ dữ
Còn ngơ ngác một ta gieo hạt chữ
Dưỡng đồng thơ nuôi cái vạc cái cò!
1 đã tặng
1
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...