Thơ Nguyễn Hà Hải
Khói quê đời mẹ
Mặt trời ngụp xuống sông quê
Khói cay mái rạ bay về trời cao
Vườn trưa đón trận mưa rào
Bếp rơm mẹ nhóm thưở nào còn cay
Mẹ ngồi sàng, sẩy, rang, xay
Lăn tăn đốm lửa, tàn bay hiên nhà
Chìa tay nhặt ánh sao sa
Mà như gom cả ngân hà vào đêm
Khói trời vẽ ánh trăng quen
Tóc thơm bồ kết nhuộm đen mắt buồn
Mẹ hong vị khói khô giòn
Đẫm sương mái bạc cho con xanh mầm
Con xoè tay hứng tháng năm
Hứng làn khói mỏng ướt đầm giấc mơ
Lui cui bếp lửa mập mờ
Chân trần cõng cả tuổi thơ một thời
Có còn khói nữa mẹ ơi!
Lam chiều nhuộm đỏ kiếp người long đong
Khói xưa mái rạ cay nồng
Quyện vào đời mẹ lưng còng mùa hoa.
Trâu về cõng nắng
Từ trong đất mặn bùn thâm
Chân trần chậm bước quanh năm chẳng nề
Mục đồng vẽ bức tranh quê
Mõ trâu đủng đỉnh vu vi sáo diều
Vẫy đuôi đuổi nắng về chiều
Đôi sừng chọc thủng mây treo ngang đồi
Tai đầy ăm ắp gió trời
Lưng tuyền cõng cả tiếng cười tuổi thơ
Đã quen đội nắng tắm mưa
Đồng sâu ruộng cạn bốn mùa lấm lem
Đường cày in bóng ngày đêm
Cỏ rơm nhai lại bình yên phận đời
Vắng trâu, chiều thiếu tiếng cười
Đồng xanh nắng nhạt, góc trời gió bay
Lửa hun khói trắng hao gầy
Cờ lau trận giả nhớ bầy nghé con
Giờ đây xình xịch sớm hôm
Một đàn "trâu sắt" quay tròn đồng xa
Có còn rơi chút tháng ba
Lưng trâu ta nhuộm bóng tà chiều quê.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...