Thứ ba, ngày 15 tháng 07 năm 2025
09:00 (GMT +7)

Thơ Mai Nhung

Từ Phê-la

 

Em từ chối góc tịnh yên

anh chọn Phê-la Tông Đản

ta nối vào ta nối ngày rất vội

bóng tối mỗi người một chiếc gương

 

Những chiếc ghế xòe khoảng không

người co duỗi tâm can

thời gian loang từng mảng ghép

tàn phai ủ cội rễ

chồi vót ngày xanh non

 

Ai dúi đốm lập lòe

muộn phiền tấm áo mùa tự cởi

đi hết đức tin

từng hồi ý nghĩ chúng sinh

boong… boong… khoảng lặng

 

Bồ câu chẳng quên nổi mình

từ nghi lễ thanh tẩy sơ sinh trứng vỡ

cắm cúi mớm hòa bình

phồng căng giọt sống

 

Mắt người nỗi đen nỗi trắng

chảo đêm khua khoắng rang vàng

bớt lửa nào cho vừa đan trói

thêm lửa nào cho đủ bao dung…

 

 

Hồ ký ức

 

Gót hồng niên đỏ mâm xôi

người và tôi

dọc triền mua tím

bới sông tìm bóng mặt trời

 

Chiều loang thung sâu

sóng gánh sóng bậc thềm nâu chới với

kẻ ngột trầm tích

chạm nơi cắt rốn chôn rau hơi thở cuối cùng

 

Đêm cởi nút rỉ thơm cỏ mật

cựa rừng thiêng hú tiếng vãng lai

cô gái thân lúa thân măng

đem giấc gối chăn no lòng hành khất

đứa trẻ người làng bảo từ bàn chân khổng lồ                                      

ngậm vú cà gai đỏ hỏn

 

Tìm buổi thổi gió cưỡi trâu

sương cột gốc cau đau đáu

người về thả câu ký ức

tôi nhặt đáy nắng trăng lên…

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Ngồi với sông Cầu

Thơ 2 tuần trước

Giao mùa

Thơ 2 tuần trước

Khúc ru quê nhà

Thơ 2 tuần trước

Sóng sánh tình trà

Thơ 2 tuần trước

Giải ngân giấc mơ

Thơ 2 tuần trước