Thơ Lê Hào
Bức tường
Một bức tường cổ còn hằn những vết cày bom đạn
mảnh đạn giờ tiêu tan, nhưng thứ khác vẫn còn
Vôi vữa đầy rêu phong, cùng trăm năm đọng lại
từng đường lằn kí ức
sạm đen lỗ chỗ
vết thương và máu, thời điêu linh nức nở?...
Còn âm âm tiếng dế của đất quê nghĩa tình
nghe khói hương đình chùa nhắc nhở
nghe tiếng súng tiếng gươm khua
Bức tường cỗi cằn, không chịu nổi gió mùa đông
ngã xuống
gạch bung ra đỏ lựng
thành di sản tâm hồn và lịch sử của làng
Một bức tường khác
dựng lên bằng giàu sang kẻ lạ
đem loại sơn hào nhoáng phủ bên ngoài
trơn tuột
bức tường... không kí ức?
Bệ phóng
Những phi đạn gầm vang đỏ rực, bầu trời
Kherson nhuốm máu
đêm mùa xuân ngã gục
Máu vương bệ cửa sổ
máu ròng cây bạch dương
máu ướt cả váy đầm, khăn quàng cổ
nhỏ vào hồn Người hát rong Taras (*)
Bệ phóng vung tay và thét gào
rạch trời mây
sấm vỡ
trên sản phụ, em thơ
trên linh thiêng đền đài di sản
Ngàn mũi lao gầm lên
đáp trả
trong đớn đau chia lìa, uất nghẹn
Những bệ phóng cuồng điên trút giận
những bệ phóng gồng mình nghinh chiến
cho vinh quang ngàn năm
linh hồn thơm chân cỏ?
Làm sao để có một bệ phóng
đưa loài người lên bình yên hạnh phúc?
(*) Nhà thơ Ukraine: Taras Shevchenko với tác phẩm “Người hát rong”
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...