Thơ Hoàng Thái
Bên kia nỗi nhớ là làng
Không còn làng, cánh cò của tôi giạt về đâu
bà thôi nhai trầu, câu ầu ơ cũng bỏ chõng tre mà đi
dòng nước thều thào kể cháu con nghe trận lụt dời non lấp bể
làng trôi theo nước mắt năm Thìn
Ai đuổi con cuốc của tôi chạy về đâu?
phía nào cũng lưới bủa
con cuốc suốt đời hiền như hột lúa
cuồng chân suốt bốn mùa để đắp bữa
Về quê...
vẫn còn nghe tiếng kêu đứt đoạn sợi nắng buồn
Những người thân cũng vì nhớ nhau theo tiếng chiêng hồi trống mà đi
rồi mừng mừng tủi tủi trong ngày giỗ chạp
ai rứt cuống bầu để làm rầu dây bí
bát cơm đầy trên đầu chõng như trêu ngươi người quá cố
xót ngày nao mỗi bữa miệng chén không đầy
Vẫn vòm tre đan như mắt làng rười rượi
nhớ lũ trẻ đen nhẻm ra đi có đứa quên lối về nhà
hàng dúi già không còn dây tơ hồng nào bám nữa
phận tằm gửi xưa nay mấy ai ngẩng mặt cả cười
Đã quên chưa?
mẩu khoai nướng bằng bãi phân bò hoai nắng
vị cần lao mấy mươi năm còn nghẹn miệng đến bây giờ
con ốc cô đơn tìm gì dưới bùn cát
trên bờ vẫn thắc thỏm đò đông
Vết chai sần trong lòng tay này làm bằng chứng bần nông
đừng hỏi đố nhau rằng con trâu hay lưỡi cày đi trước
chiếc tổ còn lủng lẳng trong đầu mà bầy chim bay mất
tôi nhặt tiếng hót chập chờn len lỏi giữa tạp âm
Thèm tịnh yên trong mùi khét nắng lưu cữu nhà nông
ngó dấu móng tay hằn trên trái ổi ngày xưa mới biết mình già trước tuổi
trên trời mây đảo như người say rượu
xin một bóng râm che dịu nỗi nhớ làng.
Rét phương Bắc
Giữ chặt đi em!
cứ giữ mùa đông làm của riêng phương Bắc
hơi lạnh này anh chưa kịp định tâm mà đón nhận
đã quen rồi nồng nã của miền Trung thốc nắng
cái chớm rùng mình đâu dễ làm quen.
Cứ giả tưởng rằng cơn gió sáng nay đến từ chiêm bao
anh trễ nải vùi chăn ủ ấm từng ý nghĩ
cái gây buốt này có khác gì sự cô đơn không nhỉ?
không phải tấm bánh, món quà cơn cớ gì làm quà tặng cho nhau!
Mùa đông? Mùa đông...
lũ mây vô tư di cư trên tận tầng cao
tôi và em khư khư níu chân nhau trên mặt đất cùng với niềm tin khờ khạo
sẽ nhờ lửa lòng xua băng giá và nỗi sợ hãi
Nhưng lại nghĩ!
sau đấy là tàn tro... không dễ phủi bao giờ.
Cơn lạnh hôm nay sẽ hồn nhiên bay theo thời gian
để lại trên hình hài anh những vết đồi mồi chớm rạn
lưu dấu cuộc phong tình bằng hàng cây chai sần, xương xẩu
với niềm tin
một ngày kia lũ sẻ sẽ về đánh thức bình minh nõn xanh.
Anh sẽ giữ riêng mình mẩu xúc cảm về sự mong manh
của hơi thở luồn trong tà áo mỏng như cuộc vui vầy thoáng chốc
có thể tan vào nhau, vào hư vô, vào chập chờn sáng tối
để gương mặt mùa đông thêm nếp gấp mình chơi trò trốn tìm.
Giữ chặt đi em
rét mướt này là đặc sản riêng của phương Bắc
anh không dám nhận đâu, mưa bão đã đủ rồi
nếu nhịn nhường nhau hãy để nguyên cảm giác về một ban mai tạnh ráo
anh tự hong khô nụ cười lập cập đầu môi.
Anh bây giờ là kẻ rỗi hơi, ngồi đếm lá rớt trên rìa con phố cũ
rồi tự nhận mình là một cành sầu đông già cỗi
già hơn nỗi nhớ co ro trong ký ức nát nhàu bởi đêm và rượu
thử làm nóng mình để biết chối từ vùng không khí lạnh và em!
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...