Thơ Hoàng Chương
Đi
Có đi ra mới biết rằng
Ta là hạt nhỏ của hằng hà sông
Là giọt mảnh của mưa giông
Hạt bụi bay dưới cây trồng bách niên
Độc hành khuất bóng hàng hiên
Mới hay thế thái buộc duyên nhân tình
Nhiều khi muốn giữ phận mình
Phải đi dây giữa rập rình trắng đen
Đi hoài, lạ sẽ thành quen
Dẫu cho cay đắng, thấp hèn bủa vây
Vẫn tin trong cuộc đời này
Người yêu người sống đong đầy nghĩa nhân
Đi xa rồi lại về gần
Đến hồi gối mỏi chồn chân mắt nhòa
Vẫy tay chào cõi ta bà
Bước luôn về phía thiên hà mây trôi.
Sông xưa
Trốn xa cát bụi đô thành
Ta về gặp lại an lành sông xưa
Chênh chao gió thổi nhặt thưa
Như câu thơ viết mãi chưa trọn vần
Đâu rồi tóc búi thanh tân
Bến thu giặt áo bâng khuâng mây trời
Thò tay uống giọt nước rơi
Thương sông thương cả nổi trôi phận mình
Một đời quên nhớ u minh
Tưởng rằng đã héo chữ tình đa đoan
Dòng trong soi bóng cũ càng
Ngộ ra lòng vẫn mang mang kiếp phần
Nghe như có tiếng chuông ngân
Chiều ôm sông tím tần ngần chiều buông.
Hoàng Chương
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...