Thứ ba, ngày 26 tháng 11 năm 2024
17:26 (GMT +7)

Thơ của Phan Hoàng Phương

 

Nhớ Phùng Quán

Ông đã từng

Đi chân đất

Mặc áo nâu

Đầu đội nón mê tơi

Đến đọc thơ ở trường tôi năm 86

Giọng ông cất lên

Khỏe khoắn như một cô thôn nữ

Cầm túm mạ trên tay

Cắm sâu vào lòng bùn đất

Những câu thơ của ông

Tựa hồ như nhánh sông con

Dò dẫm ngàn năm không tới bến

Đêm đó

Mưa

Không thành tiếng

Không thành lời

Mưa ân hận với trời cao đất rộng

Đêm đó

Sau lưng ông

Dòng sông Hương như đứng lại

Ghi lấy lời mai sau

Quả rằng ông có lý

Khi khuyên với nhân gian

Những lúc buồn

Hãy vịn câu thơ mà đứng dậy

Ông đã bao lần như thế

Rồi đi.

Rằm tháng bảy

Đêm nay

Chuyến tàu chở người từ cõi âm về đông nghẹt

Con không dám ra sân ga đón người

Không dám nhìn sâu vào di ảnh của người

Vì lại sợ người tin cậy

Ngày ấy, người đã dặn con điều gì

Trước khi nhắm mắt xuôi tay

Con đã ghi nhớ trong tim mà không làm được vậy

Người ơi

Chúng con đã từng ở cạnh nhau

Cùng bảo bọc trong từng ý nghĩ

Thế mà giờ đây, cách biệt tựa âm dương

Giá như ngày đó

Người đừng đưa con đến dòng sông

U u mang mang như tiền định

Đừng để con chạm tay vào mặt nước

Lộ dần ham muốn trần gian

Đêm nay

Trăng trôi về một phía

Mây dạt về một phía

Lòng con đầy nỗi lo âu

Liệu mai kia hương khói có xa dần?

Chuyến tàu lại rời ga

Con sấp ngửa chạy theo mà không ai hay biết

Con biết sẽ có ngày được cùng người quay trở lại

Kiếm tìm ý nghĩ trần gian.

Phan Hoàng Phương

 

 

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ Tô Hoàn

Thơ 11 giờ trước

Giọt chiều dưới nón

Thơ 1 ngày trước

Hoa dâng thày

Thơ 2 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 3 ngày trước

Thơ và lời bình

Thơ 2 tuần trước

Thơ Khuất Bình Nguyên

Thơ 2 tuần trước