Thứ tư, ngày 27 tháng 11 năm 2024
18:36 (GMT +7)

Thơ của nhiều tác giả

Nguyễn Việt Chiến

Hai ngàn tay súng chốt trên đồi này

Các anh nằm lại Vị Xuyên Hai ngàn liệt sĩ ở trên đồi này Nén hương đầu gió khói lay Khói hương chia khắp bia này mộ kia Âm dương hai ngả cách chia Hai ngàn tay súng đi về tận đâu Mẹ ơi! Đất nước thương đau Chúng con nằm lại núi sâu rừng già Hai ngàn trái tim xót xa Hai ngàn câu hát tình ca tắt rồi Hai ngàn nỗi nhớ mồ côi Hai ngàn ngọn lửa quên đời trong đêm Các anh nằm lại Vị Xuyên Hai ngàn tay súng chốt trên đồi này Các anh vẫn mãi còn đây Đội hình đánh giặc bao ngày không quên Thưa mẹ, sớm nay bình yên Hai ngàn gương mặt hồn nhiên hiện về. 12-7- 2016  

Về khổ đau và đại bác

Đại bác nổ và chiến tranh ụp xuống Những mảnh vườn hôm trước nở đầy hoa Bên ô cửa là cánh đồng lặng ướt Tiếng trẻ con và khói những căn nhà Đại bác nổ và mây đen cũng nổ Trên ngói trường tan tác gió và chim Có người lính vừa đi qua thành phố Thuốc trên môi và trẻ nhỏ bên mình Đại bác nổ và tiểu liên đốn gục Những chàng trai vui tính nhất sư đoàn Trên môi họ nụ cười còn thoáng gặp Cô gái nào chiều ấy đợi bên sông Đại bác nổ cuộc chiến tranh thứ nhất Đất chiến hào cỏ chưa kịp nhú xanh Thì lựu đạn và lưỡi lê cường tập Lần thứ hai cỏ lại thấm máu mình Đại bác nổ giữa đại ngàn trận mạc Người lính đi thăm thẳm một phương trời Người vợ ấy đã bao năm thầm lặng Sống vì anh nuôi đứa trẻ nên người Đại bác nổ và pháo hoa thắng trận Không làm cho tóc bạc những mẹ già Xanh trở lại một thời xưa yên ấm Tóc bạc người, Tổ quốc, đứa con xa Họ sinh ra không phải để làm lính Đứa con nào của mẹ cũng vậy thôi Bởi sữa mẹ nghìn năm không giọt đắng Và hòa bình là vú mẹ bên nôi Sau đại bác lửa hoa cương trầm lặng Cháy trên mồ những chiến sĩ vô danh Rất có thể các anh là mây trắng Nước của sông, ngọn gió sớm mai lành Và đại bác xin cúi đầu tưởng nhớ Những người con đất nước đã quên mình Vì xứ sở ngàn đời mây trắng Vẫn ngàn đời bất diệt giữa cỏ xanh.   Phan Thái

Bên nhau miền áo trận

Dưới cờ điều lệnh nghiêm trang Khi nằm xuống vẫn xếp hàng bên nhau Đạn găm chắc bạn còn đau? Điểm cao ngằn ngặt một màu sáng lên! Gió sương mòn những dòng tên Trẻ trung tiếng bạn cười trên chiến hào. Khói nhang như khói thuốc lào Tụi mình nghịch điếu cay vào cỏ xanh. Xa quê tàn cuộc chiến tranh Bạn còn mãi thuở làm anh binh nhì. Tuổi xuân gối cỏ biên thùy Thảnh thơi neo bước quân đi một thời. Anh em cởi áo trận rồi Miền ký ức nhói thắt lời xung phong. Bạn đời lính chiến chưa xong Khúc quân hành máu hát trong đất gầy. Ngàn lau trắng buốt như mây Gió tràn vai núi nắng đầy tiếng xưa….!   Trần Chấn Uy

Chiều biên giới

Ngựa hý đầu dốc Cỏ reo xanh trời Gió gào Ải Bắc Chiều quan tái Tái tê niềm cách biệt Bao vọng phu hóa đá phía quê nhà. Biên ải Xao xác ngàn lau Đá dựng Gươm nhớ máu Khanh khách cười trong vỏ kiếm Tráng sĩ bạc đầu Cờ lau trắng núi Sương treo đầu cỏ Long lanh giọt lệ Nỗi niềm thê tử rưng rưng. Rượu Mẫu Sơn mắt mèo Nem xứ Lạng, gió sương quan ải Ngựa đi, vó chuyển rung trời đất Núi giật mình thức giấc Biên ải hùng quan Đồi núi trùng trùng điệp điệp Bao anh hùng hào kiệt Nằm lại dưới sao sương. Đây sa trường Nghìn năm dựng nước Xương xây thành núi Máu đỏ đất thiêng Ta cúi đầu trước núi, trước sông Mang mang lòng cảm khái Biên ải Bạt ngàn cỏ xanh Lòng buốt lạnh Mỗi thước đất biên cương Hoa cỏ cũng hồn thiêng sông núi. Này các ngươi hãy nhớ Đất này xây xương Đá kia tưới máu Máu Đại Việt vì quốc gia Đại Việt Lũ giặc Tàu lòng lang dạ thú Hồn tha hương nấc nở đầm đìa Muôn năm không thể Tìm về đất Bắc Cam phận đất khách lưu lạc Xác xơ ma đói. Chiều biên giới Ta đi, dựng chân tóc Lòng dùng dằng, chân không nỡ bước Mảnh đất này la liệt xác cha ông!

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ Nguyễn Nhật Huy

Thơ 12 giờ trước

Thơ Tô Hoàn

Thơ 1 ngày trước

Giọt chiều dưới nón

Thơ 2 ngày trước

Hoa dâng thày

Thơ 3 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 4 ngày trước

Thơ và lời bình

Thơ 2 tuần trước