Thơ của nhiều tác giả
Y PHƯƠNG
Phòng tuyến Khau Liêu
Ngô rang
Nước suối
Khẩu súng
Đeo quanh người
Người đeo quanh núi
Vợ bên chồng
Cha bên con
Người yêu bên người yêu
Lẫn vào lưng đèo
Trong hoa
Dưới cỏ
Phòng tuyến thứ nhất
Nhọn hoắt lá
Sáng những mắt cườm
Bàn tay xanh nhuộm chàm
Bàn tay thon hoa trên mặt vải
Bàn tay thô đẽo đá
Mẹ già
Em nhỏ
Đèo đầy thương nhớ
Cong cả đường cái quan
Phòng tuyến thứ hai
Mỗi mỏm đá một người cầm súng.
(1979)
DU AN
Lên biên giới
Trận lũ quét ngược đồng hồ thời tiết
cúc quì chẳng đợi được hoa ban
cánh rừng đã xuôi xuôi ngày cũ
mây trắng còn đuổi mây đen
Đường biên da thịt mỏng mảnh
lối mòn mạch máu li ti
sương ngút ngàn lau để lặng
cử hoa mạ(*) đỏ điều chi
“Chặt chặt chặt chặt chặt…”
cành cây rụt lại như bàn tay
“trói trói trói trói trói…”
dây sắn thít vào câu ai vừa nói
Viettel vina mất sóng
những bộ xương gọi nhau
dao rỉ cát tút cựa quậy
hình như có tiếng thở
Ì oàng, ì oàng lom khom
bầu trời “lột mo cau trắng toát”
ràn rạt mồ hôi thành hạt
lúc ấy cánh rừng mất hút
Gió đánh võng eo đàn ông
người đâu mà đông thế
rì rầm rì rầm rì rầm
lốp xe muốn nghỉ
Một người nhặt được con dao khắc chữ H
vung lên thì oặt như băng giấy
một người cười lại ra khóc
tất cả thèm uống nước mưa
Đã quá trưa
sương thành nắng
gió thành lá
lạ lạ quen quen
Mây trời vắt chéo ngực
cột mốc thẳng vào tim
rõ ràng có tiếng gọi mẹ
đoàn người dính chặt đường biên.
(*) Một loại cây hoa đỏ như hoa vông,
có nhiều ở núi rừng Tây Bắc.
THẠCH QUỲ
Nghe bạn đọc Kiều
ở chiến hào biên giới
Bạn tôi lại đọc câu Kiều
Bên nòng pháo dựng cuối chiều Nam Quan
Nhấp nhô lều bạt ba gian
Vi vu gió bãi trăng ngàn lại soi
Lũ Sở Khanh lẻn ngựa rồi
Cành trẩu rơi xuống mặt đồi sém khô
Đạn thù cày giữa tàn tro
Thanh minh lại khói trên mồ trẻ con
Truyện Kiều đọc giữa núi non
Câu vui cao vút, câu buồn cũng cao
Gió đêm thổi lộng chiến hào
Dấu giày mặt cát lẫn vào trăng soi
Truyện Kiều đọc lên bạn ơi
Mùa xuân con én bên trời vẫn bay
Hoa hồi đã nở rồi đây
Cỏ tranh đang nhú dưới tay đào hầm
Mười lăm năm bấy nhiêu lần
Bốn nghìn năm, bấy nhiêu lần, thử soi?
Câu buồn đổi lấy câu vui
Vừng trăng biên giới vẫn soi trên đầu
Mắt nhìn gặp ánh mắt nhau
Bao la quân phục một màu cỏ xanh
Truyện Kiều mình đọc cho mình
Nỗi đau nén lại cho thành mũi chông
Cao là núi, dài là sông
Biên cương mặt đất nhô nòng súng ra
Trăm năm trong cõi người ta
Câu Kiều đọc giữa ngã ba chiến hào…
(1979)
NGUYỄN TRỌNG VĂN
Những người lính binh nhì
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
tháng hai
sương giăng mắc sương nhòe hơi nước
có người lính binh nhì mở căng đôi mắt
anh nhận dạng hiểm thâm trong cái rét tái da
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
tháng hai
có người lính binh nhì lành hiền như đất
tôi dám chắc anh còn rất trẻ
tuổi đôi mươi tung cánh chim trời
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
mới Giêng
xuân nhú nụ trên từng bìa đá
có người lính binh nhì không kịp câu gọi mẹ
“cái chết bay ra từ nòng súng quân thù”
Anh nằm đây như núi như rừng
tháng tháng năm năm như cây như lá
tôi dám chắc nếu mưa rừng có đổ
dòng tên anh trên vánh đá vẫn bền
Tuổi đôi mươi anh như cánh chim hiền
bay mải miết bay về hướng nắng
ngực chiến sĩ nở ngôi sao lấp lánh
có người lính binh nhì lặng lẽ hóa đất đai
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
Tháng hai.
NGUYỄN QUỲNH ANH
Viết từ Vị Xuyên
Ngậm ngùi giỗ trận Vị Xuyên
Khói hương nghi ngút cả miền đá xanh
Mộc miên một thuở yên lành
Đạn bom khói lửa xẻ thành áo quan
Tuổi đôi mươi gửi non ngàn
Biết đâu khói lửa trần gian vô thường
Cùng nhau một trận biên cương
Cùng nhau hẹn những nẻo đường Hà Giang
Vẫn đây quân ngũ thẳng hàng
Ngôi sao bia mộ dọc ngang đội hình
Nhớ cùng một thuở tân binh
Ra đi chưa một bóng tình yêu thương
Quản chi một cõi gió sương
Hồn thiêng đá núi biên cương rạng ngời.
VÕ SA HÀ
Con chim bay mang bóng dáng nỏ thần
Mỗi ngọn núi đều mang hình ngọn lửa
Mỗi dòng sông một tình yêu ấp ủ
Tấm áo chàm mang hồn của quê hương.
Những lớp người đi phá núi mở đường
Chân đạp mòn đá tai mèo nhọn sắc
Con dao quắm tự rèn, lưỡi cày gang tự đúc
Khẩu súng phầy đuổi thú giữ nương ngô.
Tay đốt rẫy phát rừng, tay dệt vải xe tơ
Ngày trèo núi, đêm quây quần bếp lửa
Gốc bí gốc dưa mọc trong hốc đá
Đá trập trùng vẫn quả ngọt trái sai.
Mùa xuân vui trong tiếng lượn dập dìu
Hội lùng tùng của con trai con gái
Quả còn bay đi, nặng lòng chờ đợi
Quả còn bay về, hò hẹn tìm nhau.
Bà tóc bạc như mây vẫn hát cháu nghe
Điệu phong slư để cháu mình giữ lại
Điệu hà lều, điệu then, nàng ới...
Từ khi có ông trăng, giờ vẫn ngọt ngào!
Những quả núi cao ngửa mặt nhìn trời
Vẫn vững chãi qua ngút ngàn nắng gió
Người thương đất nên yêu từng mỏm đá
Dù giặc giã bao lần vẫn ôm đất không đi!
Khẩu súng phầy trước đuổi thú giữ ngô
Nay bắn gục con thú người bành trướng
Con dao quắm theo người để chặt cây phát rẫy
Nay chém đứt đầu thù khi chúng tràn sang!
Xác giặc trôi máu đỏ Bằng Giang
Chúng gục ngã cùng tiếng kèn ma quỷ
Mỗi khe núi đều trở thành cửa tử
Mỗi đỉnh đèo đều sáng một chiến công!
Núi dựng lên như cọc nhọn Bạch Đằng
Dòng Bằng Giang trở thành dòng Như Nguyệt
Ánh mắt người sáng ánh gươm thuở trước
Thay tiếng voi gầm, tiếng đại bác rền vang!
Quê hương mình vẫn sừng sững oai nghiêm
Những câu ca vẫn ngọt ngào tha thiết
Mỗi tên đất tên làng lại ngân lên câu hát
Câu hát du dương, câu hát hào hùng!!!
(Tháng 7/1979)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...