Thơ của Lý Hữu Lương
Người Dao
Người Dao mình
Ăn xôi ngũ sắc
Cúng gia tiên bằng lợn bằng gà
Trai lớn thì cấp sắc
Cho bảng văn dài mấy nét thêu áo người
Sống thẳng ngay như lòng vỏ dao tay
Ăn trăm năm bồ hóng trên vách
Người Dao mình
Không biết giận cái nhỏ
Không tham nghĩ cái lớn
Thương sức mình núi chật
Mà nghĩa tình thủy chung
Người Dao mình
Bằng đầu gối bò trên đá
Bằng cái đầu đi trên núi
Người Dao không biết đường
Mài cho sắc rựa rìu mở lối
Mấy trăm năm
Người Dao mình
Những hồn đựng quả bầu khô trên vai
Lầm lũi dáng người
Trôi trôi như lá vàng mái nóc…
Tôi viết cho dân tộc tôi
Tôi viết cho dân tộc tôi
Cho những “kìm miền” *
Chao cõi ngày buồn như mặt đá
Ngủ trăm năm trên núi không người
Tôi tìm một dấu chân
Tôi thấy một vòng hoa
Tôi tìm một dấu chân
Tôi thấy một thiên di
Đêm hiền từ như dòng nước mắt?
Tóc xanh vàng bằng mái cọ
Lễ cấp sắc cứ gọi đêm sâu
Tổ tiên ở đâu? Đêm đầu núi
Thở để mây trôi
Cười để buồn đi hết
Tên ta trong bụi lau
Hồn ta nơi vạt nứa
Cố hương chỗ ta nằm
Dân tộc tôi đi
Trên những con đường rừng
Có màu lá
Màu mây
Màu nước mắt
Và máu
Tôi viết cho dân tộc tôi
Không ngợi ca những dáng váy
Tôi thương những lưng cong
Người luồn rừng đều cong cong
Tôi viết cho dân tộc tôi
Con cháu Bàn Hồ, dao quắm và đùm muối
Giắt trên mái lá
Đã vàng bao truyền thuyết
Thần linh ngụ trong tim và đôi chân
Thần linh đi bốn phương tám đất
Trong bao hồn bơ vơ...
Tôi viết cho dân tộc tôi
Những người nhóm lửa ngoài kia
Còn những đôi mắt sáng trên làn da sạm
Trong bao hồn bơ vơ...
------
*Tự gọi của người Dao quần chẹt
Lý Hữu Lương
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...