Thơ chọn về Việt Bắc, trình diễn trong đêm thơ Nguyên Tiêu
Bàn Tài Đoàn
Muối Cụ Hồ
Xưa con khóc đòi cơm chấm muối
Mẹ tìm đâu ra muối con ơi?
Nín đi lát nữa cha về chợ
Mua đầy lu muối dỗ con tôi.
Cánh liếp xác xơ vừa kẹt mở
Con thôi không khóc đón cha vào
Kìa sao im lặng cha không nói,
Con hỏi muối đâu, cha lắc đầu:
“Không đủ tiền, người giàu không bán”
Nhìn cha, con trẻ mặt rầu rầu
Mấy giọt lệ lăn trên má nhọ
Cha chỉ nhìn con biết nói sao?
Từ khi cán bộ Cụ Hồ đến
Chợ nhiều dầu, thuốc, lắm vải hoa
Từng bồ muối trắng đầy ăm ắp
Đây muối miền xuôi, muối Cụ Hồ
Cụ còn bảo ta đi đào đất
Mở đường to lên tận Đồng Văn
Xe lên, xe chở thêm nhiều muối
Người Mèo không sợ thiếu muối ăn.
Nông Quốc Chấn
Dọn về làng (trích)
Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi
Cơn gió bão trên rừng cây đổ
Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa
Đường đi lại vắt bám đầy chân.
Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng.
Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi,
Nó vơ hết áo quần trong túi
Mẹ địu em chạy tót lên rừng
Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng
Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải
Bà lòa mắt không biết lối bước đi.
Làm sao bây giờ: ta phải chống!
Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
Súng nổ ngay đì đùng một loạt,
Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
Cha ơi: cha không biết nói rồi...
Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc.
Sợ Tây nghe, mẹ dỗ “nín”, con im.
Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
Không ván, không người đưa cha đi cất.
Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng,
Con cởi áo liệm thân cho bố;
Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
Máu đầy tay, trên mặt nước tràn...
Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn
Băm xương thịt mày, tao mới hả.
Hôm nay Cao - Bắc - Lạng cười vang
Dọn lán, rời rừng, người xuống làng
Người nói cỏ lay trong ruộng rậm
Con cày mẹ phát, ruộng ta quang.
Đường cái kêu vang tiếng ô tô.
Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ.
Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá.
Mặc gà gáy chó sủa không lo,
Ngày hai bữa rau ta có muối.
Ngày hai buổi không tìm củ pấu, củ nâu
Có bắp xay độn gạo no lâu,
Đường ngõ từ nay không cỏ rậm,
Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con
Quả trên cành không lo tự chín tự rụng,
Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng.
Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng,
Ra đường xe, hát nói ung dung
Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ!
Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà,
Giặc Pháp, giặc Mỹ còn giết người cướp của
trên đất nước ta.
Đuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ.
Nguyễn Đình Thi
Quê hương Việt Bắc (trích)
Một nhà sàn đơn sơ vách nứa
Bốn bên suối chảy cá bơi vui
Đêm đêm cháy hồng lên bếp lửa
Ánh đèn khuya còn sáng trên đồi
Nơi đây sống một người tóc bạc
Người không con mà có triệu con
Nhân dân ta gọi Người là Bác
Cả đời người là của nước non
Ma Trường Nguyên
Ông Ké về Nà Lọm
Ông Ké về Nà Lọm
Suối Khuôn Tát reo mừng
Cối nước bên thung vắng
Giã thập thình trong sương
Tình dân bản đùm bọc
Bếp nhà sàn lửa reo
Dưới chân đèo lưng núi
Người ở lán Tỉn Keo
Ông Ké nói tiếng Tày
Với người già người trẻ
Quần áo chàm giản dị
Dáng bước nhanh, cao gầy
Như ông Ké người Tày
Thương dân mình nghèo khổ
Khuyên đoàn kết, tăng gia
Đánh giặc và học chữ
Bản Nà Lọm đỏ lửa
Những lớp học bình dân
Chen trong tiếng thác đổ
Ấm tiếng học đánh vần
Người về bản Nà Lọm
Làm ông Ké người Tày
Sống giữa lòng dân chúng
Chỉ đường đánh giặc Tây
Bản làng vui sáng đuốc
Mừng chiến thắng Điện Biên
Người ở bản Nà Lọm
Làm ông Ké rất hiền
Ông Ké Tày Nà Lọm
Người trở về Thủ đô
Suối Khuôn Tát hát mãi
Nhớ công ơn Bác Hồ
Y Phương
Tiếng hát tháng Giêng
"Một năm mười hai tháng vận chuyển
bướm ong còn làm bạn với hoa
trai gái được đi về trẩy hội
nhiều bạn gái lo ít bạn trai
anh nói rõ họ tên em biết
đến mùa về trồng bắp trên nương
làm không kịp nhớ tìm em với"
Bài hát ấy già lắm rồi
từ khi có núi có đồi
có nền nhà mẹ cha đã hát
con sông Qui hiếm hoi
chở người sang dào dạt
tiếng hát trẻ mãi không già
Mùa xuân này mẹ cho tháng Giêng
anh em ra chiến hào
chiến hào mới đào
đất bừng máu đỏ
hướng súng ngược chiều gió...
anh em tôi chia nhau tháng Giêng
riêng câu hát phần em tất cả
Dẫu em qua một vùng đảo đá
đá lô nhô như sóng triều dâng
sóng có buồn? Sao núi bâng khuâng
quê tôi còn nghèo lắm
Đất nước mệt trăm miền giặc giã
cây cầu tre gánh lúa nuôi quân
chỉ có màu chàm ở lại với dân
tình cách mạng lúc nào cũng thắm
em gái tôi mới lớn
bài hát vui em hát suốt mùa đông
Sửa khăn áo đi em
câu hát tháng Giêng cất vào hoa đá
đứng vững ở đây mà chiến đấu
tựa lưng vào màu đỏ chiến hào
ta nhất quyết không lùi
cả đất nước trong bàn tay ta giữ
câu hát này thiêng liêng lắm chứ
hát bây giờ còn để hát mai sau.
Tên làng
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Ba mươi tuổi từ mặt trận về
Vội vàng cưới vợ
Ba mốt tuổi tập tành nhà cửa
Rào miếng vườn trồng cây rau
Hạnh phúc xinh xinh nho nhỏ ban đầu
Như mặt trời mới nhô ra khỏi núi
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Mang trong người cơn sốt cao nguyên
Mang trên mình vết thương
Ơn cây cỏ quê nhà
Chữa cho con lành lặn
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Lần đầu tiên ôm tiếng khóc lên ba
Lần đầu tiên sông núi gọi ông bà
Lần đầu tiên nhóm lửa trên mặt nước
Lần đầu tiên sứ sành rạn nứt
Lần đầu tiên ý nghĩ khôn lên
Ý nghĩ khôn lên nỗi buồn thấm tháp
Bàn chân từng đạp bằng đá sắc
Trở về làng bập bẹ tiếng đầu tiên
Ơi cái làng của mẹ sinh con
Có ngôi nhà xây bằng đá hộc
Có con đường trâu bò vàng đen đi kìn kịt
Có niềm vui lúa chín tràn trề
Có tình yêu tan thành tiếng thác
Vang lên trời
Vọng xuống đất
Cái tên làng Hiếu Lễ của con.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...