Thứ bảy, ngày 23 tháng 11 năm 2024
10:31 (GMT +7)

Thơ các tỉnh tham gia đêm thơ Nguyên tiêu

 

Hà Sương Thu (BẮC KẠN)

 

Rung reng hoa mận đầu sàn

Em chạm vào mùa bằng bông lúa xanh thơm mùi con gái.

Nụ cười như hoa nở trên môi thiếu nữ Dao tiền.

Lung linh ngọn núi hoa mận trắng

Điểm trên sắc áo chàm trong buổi chợ phiên.

 

Có ới!

Khúc Páo dung bồi hồi ru trên ngực em

Lời thiết tha tim em như ngây dại.

Tiếng khèn quẩn quanh cùng câu hát,

Lời em thơ và mẹ già như chồi non đơm trên đất cằn

 

Bản em!

Ngọn nước ruộng bậc thang,

Trập trùng như muôn ngàn con thác man miên bay qua chân núi.

Sắc tím chiều mơ hồ không gian rợn ngợp hoa hồi.

Em nắm tay anh.

 

Ngọn núi xanh như cái nhìn của người con gái lần đầu biết hò hẹn.

Tay trắng củ măng

Em ngượng ngùng xếp những đồng bạc trắng trên ngực.

Mẹ nhuộm váy thêu hoa.

Con gái Dao lớn lên theo luống cuốc luống cày.

 

Chàng trai Dao phăm phăm dáng hình vỡ núi

Mùa xuân chén rượu mật ong.

Những cuộc tương phùng say mềm môi mắt.

Núi ngả nghiêng.

 

Con gái Dao không biết làm dáng

Chỉ lời chân thật.

Chờ con trai xuống chợ

Rung reng hoa mận đầu sàn.

 

Nhiều tác giả (CAO BẰNG)

 

Người vùng cao

(Liên khúc thơ)

 

1.

Lơ phơ hoa cỏ nao buồn

Ngàn xanh quạnh một lối mòn ngẩn ngơ

Trập trùng xa lắc xa lơ

Lao xao gió núi vàng mơ nắng chiều

 

Loong coong chuông rắc chân đèo

Bò bê về bản thôi heo hắt rừng

Bạt ngàn ngô mướt xanh thung

Trúc xanh xanh tận lưng chừng núi xanh

 

Bản Dao như một bức tranh

Ngói tươi mái ấm khói lành ấp iu

Vút cao níu áng mây chiều

Tồ Dung ai hát lời yêu ngọt ngào

 

Về đây gần với trăng sao

Về đây sống giữa đồng bào của tôi

Về đây góp một tiếng cười

Góp thêm chiếc lá nhỏ nhoi với rừng.

 

2.

Chắc sáng nay quê tôi mù sương bạc

Bên bờ chen mái thoáng lô nhô

Mẹ son trẻ quá – hồi tôi nhỏ

Sợ tôi đùa sông sớm hắt sương tơ

 

Chắc buổi trưa nay gió núi ngừng

Trời soi doi cát nắng lưng sông

Có lẽ chiều nay em gánh nước

Chân dừng bậc đá bóng xanh trong

 

Chắc chiều xuống hút rừng xào xạc

Lũng mờ xanh, xanh ngái nương chàm

Cỏ non cứ bời bời không ngủ

Bước trâu chờ bước nghé lang thang

 

Chắc sương đêm nặng khô tàu chuối

Lệch tiếng xe trâu chở gỗ ngàn

Em trai tròn giấc trong rơm ấm

Lòng gập ghềnh xa lắc gõ mênh mang

 

Chắc không quên rau hàm ếch đắng

Mọc chân đồi dóc phía bờ sông

Lên đỉnh núi cao trèo lượm trái

Chát hương rừng bạn nhớ ta không?

 

3.

Anh có nhớ Trùng Khánh không anh

Anh nhớ mãi sông Quây Sơn trong vắt

Thác Bản Giốc tấm lụa trời trắng muốt

Nước tung reo hiện bảy sắc màu

 

Anh có nhớ Trùng Khánh không anh

Anh nhớ mãi hạt dẻ thơm bùi ngậy

Bát thạch trắng mát trưa hè tháng Bảy

Câu Hà Lều đậm nghĩa nặng, tình sâu

 

Anh có nhớ Trùng Khánh không anh

Anh nhớ mãi gạo nếp thơm Pì Pất

Em bảo rằng đấy là sản vật

Anh thương người chân tay lấm bùn nâu

 

Anh có nhớ Trùng Khánh không anh

Anh nhớ mãi tấm áo chàm em tặng

Anh đã mặc qua bao mùa mưa nắng

Mà màu chàm vẫn cứ mãi bền lâu

 

Anh có nhớ Trùng Khánh không anh

Anh nhớ mãi buổi chiều hôm ấy

Tay em cầm con cá trầm hương quẫy

Để lòng anh nhớ Trùng Khánh không nguôi.

4.

Đêm biên cương nghe tiếng hát em

Ơi giọng hát ngọt ngào hương lúa

Câu dân ca mềm như dải lụa

Cứ ngân dài, ngân mãi vào đêm

 

Đêm biên cương nghe tiếng hát em

Cột mốc đường biên cũng thấy mình vững chãi

Và khoảng cách giữa con trai con gái

Gần nhau hơn qua khúc hát quân hành

 

Giữa biên cương, tiếng hát em tươi xanh

Đêm dần xuống trong câu ca đằm thắm

Anh muốn níu cho thời gian chầm chậm

Để nghe hoài câu hát ấy cho say

 

Đêm biên cương câu hát cho chia tay

Câu hát ở hai đầu nỗi nhớ

Câu hát gửi tình em trong đó

Lời yêu thương qua câu hát chúng mình

 

Đêm biên cương câu hát cứ chùng chình

Quên cả màn đêm nhạt nhòa trong mắt

Lạ kì thay phía đằng sau câu hát

Dải biên thùy đang thức dậy… mùa xuân.

 

 

Đặng Quang Vượng ( HÀ GIANG)

 

Đá và sương mù

 

Đi dọc chiều dài

Đi qua chiều rộng

Chẳng nơi nào đá ngút ngát, trập trùng như quê tôi Cao nguyên

Đồng Văn, cực Bắc

Đá chất thành núi

Dựng thành chông

Đá ngăn mặt

Chống lưng

Đá gặm chân

Chặn đầu

Đá chen cỏ cây lấn chỗ con người ở

Đá gieo trong giấc ngủ…

 

Chẳng nơi nào như quê tôi bốn mùa mây sương phủ

Chiếc khăn của nàng tiên quyến rũ

Quàng núi, đồi, bản làng, nhà cửa

Ấp ủ tình nhân.

 

Mấy trăm năm, mấy ngàn năm

Ông, cha chúng tôi hình thành mảnh đất này

Người Kinh, người Tày, người Mông, Lô Lô… sống

Và hôm nay thế hệ chúng tôi xây dựng

Trên đá, trong sương thanh thản những ước mơ…

 

Cây ngô oằn mình xanh trên đá, hoa vẫn mở bốn mùa

Hạt đất mẹ gùi dưới lòng thung, lên bỏ từng hốc đá

Giọt mồ hôi, giọt nước mắt và cả máu thay hạt mưa sớm tối

Làm nên mùa vàng, xây hạnh phúc đơn sơ

 

Các em thơ quê tôi, chân trần đạp lên đá sắc chẳng sợ

Con đường đi học còn dài hơn cái chữ

Tấm áo mỏng mùa đông vẫn ấm lồng ngực

Bát mèn mén, chén rượu ngô ru lòng, đêm vẫn đợi bình minh

 

Đá quê tôi như có tâm linh

Giăng lũy giăng thành dải biên cương hùng vĩ

Những áng mây sương cũng định hình bờ cõi giản dị

Tiếng khèn luôn vang, làng bản đêm sáng đèn

 

Đá, sương mù quê tôi hôm nay đã làm nên một kiệt tác thiên nhiên - một Công viên Địa chất*

Niên đại trầm tích*

Hang động – cung Tiên

Những cổng trời, ruộng bậc thang…

Con người tạc vào đá vào mây sương từ mồ hôi và máu…

Xây bản tình ca – miền đá xám quê nhà…

 

Đá trả cho quê tôi viên ngọc quý kiêu sa

Trả cho mẹ, cha tình yêu trên đá

Trả cho em nụ cười hoa, hồng đôi má

Trả cho con người nơi đây ngàn năm bền bỉ dựng xây…

 

Sớm nay, tôi đứng trên đỉnh núi Rồng** vút tầng mây

Cờ đỏ sao vàng tung bay hồng biên giới.

 

.......................................

*Theo các nhà khoa học, Cao nguyên đá Đồng Văn được hình thành cách đây trên 500 triệu năm, xưa nơi đây là biển.

** Ngọn núi cao 1.470 mét so với mực nước biển, nằm sát biên giới Việt – Trung, có Cột cờ Quốc gia, thuộc xã biên giới  Lũng Cú,  huyện Đồng Văn,  tỉnh Hà Giang - cực Bắc Tổ quốc Việt Nam.

 

 

Thèn Hương (TUYÊN QUANG)

 

Tôi và giọng nói nhỏ

 

Tôi:

- Tôi muốn xóa bỏ tôi của ngày hôm qua

tôi cần phiên bản mới, tốt hơn

 

Giọng nói nhỏ:

- Đừng, xin đừng, hỡi chủ nhân

thay đổi làm gì, khi người đã có đủ?

khéo lại hoàn không!

 

Tôi:

- Tôi luôn nặng trĩu

nhà tôi rộng còn lòng tôi chật hẹp

xe tôi nhanh mà ý nghĩ rùa bò

trang sức không làm tôi lấp lánh

hồn tôi đầy ngõ tối quanh co

 

Giọng nói nhỏ:

- Xin đừng lo

cuộc đời này chỉ là vở diễn

thật giả, đúng sai đã sắm đủ vai

gương mặt thật chủ nhân ở phía sau màn

 

Tôi:

- Diễn ư, tôi đã sắm nhiều vai

Che giấu đi ba, tôi chường ra ba mặt

cả ba đều xuất sắc

tôi “cân” sân khấu cuộc đời

 

- Giọng nói nhỏ:

Phải, phải… người rất giỏi

cứ diễn tiếp và đừng tự hỏi

phân thân hết đường dài

 

Giọng nói nhỏ từ đâu

dội vào tai, vang vào hồn tôi

đột ngột - rồi biến đi

câm bặt.

Một sáng thức giấc

tôi không thấy tôi đâu nữa

 

----

Tôi không thấy tôi đâu nữa

 

Tôi của rừng già, đồi đá

của suối hát, thác reo

của đồng xanh dịu mát

của ngọn khói lam chiều

 

Tôi đâu rồi?

tôi đi - chơi vơi - vô định

chạy, tôi lỗi nhịp thời gian

khóc, tôi không nước mắt

cười, lệ cứ tuôn tràn

 

Tôi đang nơi đâu?

ngược về quá khứ, thời gian đã xóa

tìm về tương lai, chẳng thấy hình hài

đi sâu vào đêm - đêm mênh mông dằng dặc

 

Mảnh đất tâm hồn tôi chỉ còn là hố đen kí ức

xoáy bên trong ngàn tiếng khóc, cười

tuổi học trò giở từng trang sách đẹp

viết nên giấc mơ tôi 

 

Rồi chìm nghỉm giữa tất bật dòng đời

rồi lạc lõng giữa bề bộn lòng người

rồi được tặng bao đòn chí mạng

rồi hận thù, tôi đánh mất tôi

 

Tôi đâu? Tôi đang trôi giạt chốn nào…

 

Có gì như tiếng nói từ thẳm sâu:

- Hãy tạ ơn dù nỗi đau còn đó

yêu thương đi mở rộng trái tim mình

tha thứ nhé, đừng hơn thua, được mất

ngươi sẽ trở về trang giấy trắng tinh!

 

 

Nhiều tác giả (THÁI NGUYÊN)

 

Liên khúc thơ Thái Nguyên

 

1.

Mùi xuân của núi chen mùi nhớ

Níu bước người dưng tận cuối đèo

Bóng chiều em vắt lưng lửng đợi

Hương trà, hương núi ngóng ai theo.

2.

Slương điếp pì noọng

Có nắng thung mây núi

Có lưng ngàn sương rơi

 

Slương điếp pì noọng

Có câu then bay lượn trên trời

Có đàn tính bắc cầu qua suối

Có nhà sàn thơm khói cơm lam

 

Slương điếp pì noọng

Có bàn tay nâng bát rượu đầy

Vừa đi qua men lá đã say

Lâng lâng đôi chân vượt núi

 

Slương điếp pì noọng

Ta trao nhau lời chào ngày mới

Như hương chàm thơm mãi mùi cây

Yêu lời chào

Quê núi Boong hây.

3.

Sông Cầu chảy vào mắt non tơ

Kìa chuồn chuồn bay ngắm bóng của mình

Mẹ gánh rau hay rau gánh mẹ

Một lưng còng. Thúng núi thúng sông

 

Sông Cầu hát cùng em vào tôi

Hương tóc thơm làm hàng cây trẻ thế

Xe đạp lăn sao nhanh quá thể

Có một loài hoa sau lưng biết cười

 

Sông Cầu chảy qua tôi thành thơ

Ngọt lành ôm đắng cay mọc gốc

Quả đắng hay chua cành cong hay thẳng

Vẫn từ cội rễ này xuyên đá mà lên

 

4.

Về cùng em!

Dựng ngôi nhà nhỏ trên đỉnh Đèo De

nhà căng như cánh diều no gió

nhà mở về chín phương trời mười phương đất

đón bạn gần bạn xa

ta mời rượu chắt trong lòng núi

cùng nhâm nhi chén trà ủ hương trời đất

cùng ngẫm một thời trên bàn nứa chông chênh

khách đến không say chớ về!

 

5.

Mảnh đất cha ông

Vẫn ủ hương trong đất

Những tấm lòng hoài vọng

Khơi mật đất cho đời

 

Những con đường bừng lên nắng vàng

Những ruộng lúa xưa thay áo

Đồi hoang hồi sinh trái thơm những mùa trĩu quả

Những bàn tay đốt cháy đam mê gọi về những bàn chân bỏ đất

Những trí tuệ xoay lại la bàn đưa tàu về một hướng

Quy hoạch những giọt mưa đổi giẻ lúa hoang gầy thành hương thơm vị ngọt

Vượt đại dương

 

6.

Trục thời gian ken chật những công trường

Những cây cầu gánh thành phố qua sông

Mở ra chân trời mới

Rộng dài Đường Bắc Sơn – Hồ Núi Cốc

Bến đợi, trà thơm, homestay

Những tòa nhà cao đùa vui với gió

hoa tươi trên đường và nắng ngọt trong cây

….

 

Cuộc đời không có điểm dừng

sống là sáng tạo

rộn ràng sức trẻ, đội ngũ đông vui

trong đắm say vang lên lời hát:

Mỗi sớm mai là một khởi hành.

 

Phạm Anh Vũ (LẠNG SƠN)

 

 

Bên dòng sông chảy ngược

 

Bên dòng sông chảy ngược

Chiếc khăn tiên rơi mảnh đất này

Chẳng giọt rượu nào sao chếnh choáng men say

Sông cứ ngọt như câu sli em gái Nùng xuống chợ.

 

Chùa Thành kia gốc đa già bóng đổ

Giọt chuông chiều khắc khoải tiếng xa xôi

Ấm trà xanh ông lão vuốt râu ngồi

Say xưa kể chuyện nàng Tô hóa đá.

 

Nước nhẹ trôi bao đời yên ả

Dang vòng tay ôm phố vào lòng

Khi Tổ quốc bị xéo rầy bởi lũ giặc xâm lăng

Sông lại vững thành đồng lũy sắt.

 

Nhớ thủa xưa chơi trò đuổi bắt

Kỷ niệm ấu thơ ăm ắp ùa về

Sông hóa bùa mê

Lũ trẻ cười vang góc phố.

 

Rồi đêm ngắn, đêm dài, đêm thương, đêm nhớ

Mái tóc em mươn mướt Kỳ Cùng

Trời đầy sao và ánh mắt như nhung

Anh yêu em cùng dòng sông nhỏ bé.

 

Trên bến đá nụ đào đang hé

Nhịp cầu xinh nối những bờ vui

Tay trong tay náo nức bồi hồi

Sông vẫn chảy ngàn năm vẫn trẻ.

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ và lời bình

Thơ 1 tuần trước

Thơ Khuất Bình Nguyên

Thơ 1 tuần trước

Thơ Như Bình

Thơ 1 tuần trước

Thơ Phùng Văn Khai

Thơ 1 tuần trước

Ừ thì

Thơ 2 tuần trước

Mảnh vườn của mẹ

Thơ 2 tuần trước

Ô cửa tháng Mười

Thơ 3 tuần trước