Thơ Bùi Kim Anh
Ngại
ngại phố đông
hít thở khí xăng pha bụi
ồn ào phát ra từ những làn môi biến dạng
người bịt mặt
ngại gặp gỡ
cảm xúc nháo nhào khiến ta ngớ ngẩn
không thói quen son phấn
sợ mặt mình bệch ra
ngại dòng thơ
một sớm sương mù hơi độc
nụ hồng tươi ướp trong tủ lạnh
thả ngôn tình ngợi ca
xin chữ ngại
đừng dành cho người ta yêu mến
tránh cho giấc mơ đời có thực
dành cho thơ nhiều lời ái ân
Ngày tôi không tôi
Tôi đi một chân lành và một chân bó bột
qua năm hạn của mình
những bước đi khó nhoc
thêm lần cần chịu đựng lần vượt qua
những người đàn bà quê
bày vất vả lên gánh hàng rong
sáng nay đi
tôi đụng phải toé tung
tôi có thể bày biện gì
thơ tôi
đêm ấy những con chữ của tôi rơi đâu
tôi không gọi được tên người tôi muốn gọi
sao tên em bắt tôi phải đánh vần
tôi rơi vào lỗ hổng của đêm
không thể nhặt
ngày tháng tư không sắc độ buồn vui
ngày tôi không tôi
ám ảnh
tôi đi như chạy kéo sợ hãi bé bỏng chạy cùng
luẩn quất
ngược đâu đâu
ước gì những khuất tất hiện hình
để rồi như phim như ảnh ta nhập vào gọi ta
nói chuyện với ta
tôi đón mùa đông bằng cơn ho
cái cổ họng như người gác cổng
nhắc tin gió mùa
một ngày chầm chậm thế.
Căn nhà cũ
Không thể chờ mưa tạnh biết là ướt
bứt khỏi lối đi hẹp với bước chạy ngắn dính nước không kịp chảy
tôi vừa chạm vào ký ức
nơi có những người đàn bà thấp nhỏ
như phố xưa Hà Nội
căn nhà cũ ân cần chật chội vụng về
chén trà mạn mới pha
như gặp nơi đây là bà là mẹ thời bao cấp
nguyên nếp giản đơn
tôi thu tôi trong vạt váy hoa phô sắc
lời vô duyên mắc lại
phố cũ và hàng cây lâu đời còn mãi
và những người đàn bà trong căn nhà cũ
cho tôi chạm vào ký ức xưa Hà Nội.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...