Nước Nga
Nguyễn Hữu Bài
Nước Nga
Rừng bạch dương còn trắng tuyết những mùa đông,
Còn tiếng hò kéo thuyền trên Volga của đoàn người xa xứ,
Còn mùa thu vàng, rực lên như quên nhớ,
Còn hai tiếng Liên Xô lay động trái tim người!
Ôi đất nước xa xôi…
Của một thời cháy bùng niềm tin và hy vọng...
Những đêm hát cùng dòng sông thiên nga giỡn sóng
Những ngày hát cùng tiếng chuông chiều Mát xcơ va...
Đất nước của một thời cả nhân loại hướng theo,
Đời mơ được một lần đứng trước lăng Người thành kính...
Sát cánh bên tôi những năm dài kháng chiến,
Cùng chặn bước kẻ xâm lăng biên giới ngày nào..
Nước Nga,
Sao nỡ lãng quên như quên một tình yêu,
Bao đêm mơ nửa chừng tỉnh giấc,
Quanh tôi,
Những mênh mông lặng im..
Và vô thức...
Nước Nga,
Nước Nga!
Hiền
Hình hài câu chữ
Mẹ hái rau bán hai ngàn một mớ
Câu từ con nhặt chẳng nổi năm hào
Lời ru mẹ ca dao từ hơi thở
Mộng hão huyền con gặt khóm lao đao
Bà và mẹ qua mấy đời đồng ruộng
Ngón tay chai, chân rạn mấy kiếp bùn
Lũ chúng con đi qua mùa ương bướng
Chẳng ngoan lành, lạc buổi gió mưa tuôn
Bà là ngoại, mẹ cũng thành bà ngoại
Hết nuôi con vẫn ru cháu "ơi à..."
Câu từ con qua dăm lần mê mải
Cũng tìm về hương đồng nội quê ta
Sao con kể hết tấm lòng bà, mẹ
Giấu trong bầu với bí suốt giêng hai
Bao câu chữ lưng chừng chiều nặng - nhẹ
Bà, mẹ thương cho đủ một hình hài.
Hương khói quê mình
Tặng mẹ và chị, nhân một mùa khói hương.
Mười năm trước chị xa quê, nói nhớ
Con ngô nghê trêu chị nghiện hương trầm
Mười năm sau con thành người xa xứ
Mơ hương trầm trong nỗi nhớ xa xăm
Con chẳng biết quê mình có gì đẹp
Nỗi nhớ nhung chỉ thoang thoảng hương trầm
Đêm mộng tưởng hít hà mùi khói bếp
Nhớ những chiều bảng lảng khói rạ rơm
Cánh đồng quê mỗi mùa thơm một vị
Những giêng hai cỏ hoai mục luống cày
Ngày con gái lúa đưa hương nhẹ lắm
Mà đêm nằm, nhớ, khóe mắt cay cay...
Có xa quê mới thấy quê giản dị
Bát canh cua cũng đủ vị vườn - đồng
Sao nỗi nhớ chỉ vương toàn hương khói
Nay xa rồi mới biết ngóng, biết mong
Ngày về lại, chạy ào vào bếp củi
Cho khói nhòe mi mắt rớm lệ rơi
Hít thật sâu cho khói đầy buồng phổi
Tràn qua tim ủ ấm cả cuộc đời.
Nguyễn Ngọc Minh
Dĩ vãng
Bình minh
Sương long lanh mái phố
Chim vào đôi xây tổ
Khúc dạo đầu ngày mới ngân xa
Bản tình ca
Người đàn bà luống tuổi
Ngón tay thon rong ruổi
Phím dương cầm dóng dả buông lơi
Phiên khúc thu
Bản nhạc không lời
Nơi ngày xưa về trong ngõ đợi
Chiếc lá vàng rơi nghiêng
Tiếng ru quen
Tinh cầu bay theo khoảng trời riêng
Sa mạc xanh thơm hương hoa sữa
Gọi tên mùa năm ấy chia xa
Nhịp thăng dần theo bước chân qua
Trang ký ức về trong nỗi nhớ
Ga dĩ vãng ngọt từng hơi thở
Vườn xưa hương thầm nắng mưa.
Bình Thanh
Nắng cao nguyên
(Tưởng nhớ thầy Mông văn Nguyễn 17 năm
cắm bản trồng chữ trên đỉnh Lũng Mần, Cao Bằng)
Con chữ dắt dìu ta qua năm tháng
ấm áp lòng thầy che sương nắng đường xanh.
con đường qua những mong manh
bên trời bên vực
gọi bình minh thức
bóc đá đẽo cây
thầy bắc thang mây
mở đường lên bản
kiến leo vách dựng
kiến leo cành cong
thầy cõng xi măng
đục khe chặn suối
xây giếng trữ nguồn
nuôi sự sống...
sẹo chồng lên sẹo bàn chân
tim thầy máu ứa đỉnh gần thung xa
Người bí thư chi bộ thương dân vô tư như Nắng
viên thuốc người đau
sơ sinh chào đời nâng niu cười khóc
xanh xa áo núi nương ngô
sóng đá điệp trùng bước chân Hồng Lạc
thắp sáng lòng người chữ đoàn kết trấn biên
Đôi bờ Nho Quế sinh hoa chữ
hoa chữ tỏa hương mang nhịp đập trái tim thầy
trò khao khát ngày ngày
uống bình minh hương chữ...
Đại bàng ra ràng cánh bay sải rộng
tiếp bước thầy trò lật đá trồng hoa
Đầu nguồn lốc lũ phong ba
căng cài răng lược xối qua nỗi đời
“Hà sa cứu một mạng người”
thầy đi nắng ở lại nuôi hồn rừng
Trong mơ...em níu cầu vồng
thầy về với lớp đẫm sương áo thầy.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...