
Góc biếm họa số 4 (2025)

Nỗi cô đơn của anh
dài như sợi lanh mẹ ngồi se mỗi chiều
từng vòng quay, từng nhịp kéo
cứ nối dài, nối mãi
chẳng biết đâu là điểm dừng.
Mẹ gò lưng bên khung cửi
những ngón tay khéo léo
xoay trở từng sợi mong manh
như đang đan lại những mảnh vỡ trong lòng anh
nhưng vẫn để sót một khoảng trống vô hình.
Sợi lanh dài
bền bỉ như nỗi nhớ
dẻo dai như những tháng ngày đã qua
quấn quanh tim anh
nhẹ nhàng, mà nghẹt thở.
Mỗi sợi mẹ se
anh nghe lòng mình như bị kéo căng
vừa muốn buông, vừa không dám rời
vì sợi lanh ấy
là hình bóng mẹ, là những ngày xưa
là tất cả những gì còn níu anh lại.
Nỗi cô đơn của anh
không chỉ là sợi lanh
mà là cả khung cửi, cả bàn tay mẹ
cả một đời không ai hiểu
cả một mình không ai cùng
Và khi mẹ dừng tay
anh biết
nỗi cô đơn vẫn còn đó
dài như sợi lanh chưa bao giờ đứt.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...