Nhà mình
Bốn bức tường đặt vào trang sách
Những thanh củi im lặng nhóm mùi hương
gầy guộc
Từng viên đá trốn tìm quanh hốc cây
Chúng ta như bầy kiến sớm tối quyện lấy mùa
Đôi lúc bỏ quên gió nằm se sẽ bên cửa sổ
Mọi vật dụng chưa bao giờ cổ
Chỉ là vướng bụi trần ai
Bọc lấy bài thơ sẽ không định viết
Để phơi cho nắng then cài
Nhà mình với đàn cún mặc nhiên được tự do đi lại
Những khóm lá không chờ đến mùa thu
mới chớm vàng
Vẫn nhớ như in xao xác tiếng gà
Mọi bình yên gói trong đôi mắt mèo
ngủ vùi đống tro dưới bếp
Nhà mình hun hút
Xâu chuỗi trầm tư
Chiếc cổng luôn mở để chờ đón người đưa thư
Radio vặn nhỏ nghe chiếc loa phường già nua
thủ thỉ
Mỗi lần khói run
Một lần suy nghĩ
Về những bước chân đi xa chẳng muốn quay về
Nhà mình của thập niên tám mươi, chín mươi... không có giường nằm
Chỉ có hồn quê, hồn phố cho lứa mười tám đôi mươi đến đây đắm chìm trong mỗi khung
hình góc rộng
Nghệ thuật sắp đặt
Là mỗi chúng ta tự lấp đầy khoảng trống
Vun xới lòng mình
Bên chiếc đèn dầu soi tỏ tháng năm.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...