Thứ bảy, ngày 27 tháng 07 năm 2024
09:22 (GMT +7)

Thơ Nguyễn Hữu Trung

Một chuyến qua sông

Cầu vồng vẽ cơn mưa
trắng xóa
người đội sấm
chuyến sóng kịp ngưng dòng nắng cuối

Chiếc phà khẳm hoàng hôn
khói mời mọc
nóc bếp từng sợi lam loảng thoảng
vọc xao xuyến
chênh chao làn nước bạc
bưng bữa chiều
rít tạm điếu mông lung

Nhả hết cơn mưa
lờn vờn mùi đất
mũi phà chạm giấc thân quen
người về…

Nghĩ về cánh đồng

Có cái gì đó èo uột, phù sa đã bỏ đi
người trẻ cũng bỏ đi
và ngọn lúa dĩ nhiên sẽ ở lại trổ cho hết
thuần nông
trên cánh đồng mạch rạ cắt tạm mùa màng

Ngọn gió. Nghĩ nó thổi qua
làm say sóng lúa, con cò bay về
chân đậu trắng vệt phù sa vòng vòng
ôm ấp. Bưng biền

Thành phố, tứ xứ
vệt cao cao những tòa nhà
người trẻ ngự trên đó. Họ giang tay hứng bầu trời
mênh mông như cánh đồng. Con diều được làm bằng giấy trắng học lèm bèm trôi trên mặt sóng.

Dung dưỡng cho hết lần giáp hạt. Cánh
đồng lại phẳng mặt trời
người trẻ lặn mình trong thành phố
tha thiết ngày khởi sắc, người già ở lại
đợi cỏ ôm mình

Cánh đồng có con đường băng qua. Khu dân cư mọc lên
thu hẹp đường chân trời
thành phố chới với
lúc nào, bao lâu. Người trẻ chân vấp cỏ mềm.

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục