Em hãy mang tôi đi ngoài vô tận tháng ngày…
Trần Võ Thành Văn
Em hãy mang tôi đi ngoài vô tận tháng ngày...
Em mang mặt trời của tôi đi đâu
bỏ lại ngày tàn dưới chân tôi
một nỗi buồn sâu thẳm
bóng sương sớm nay trịnh trọng mấy lời
mờ xa chìm khuất
vỡ nát
tan đi...
hư không rồi sẽ mang em đi đâu
một giọt môi cười dâu bể
một mắt buồn đa đoan
một giấc mơ hờn tủi tháng ngày
nơi những giọt nước mắt của tôi đã rời xa tôi mãi mãi
không tiếng chim sớm mai nào về hót tôi nghe
không giọt sương nào về long lanh trong mắt tôi nhìn
không sự thức giấc nào của lá/cơn ngái ngủ
của em về rung động trái tim tôi
em hãy mang tôi đi ngoài vô tận tháng ngày
những chia ly rồi với tôi viễn hành
(tôi sẽ bắt đầu kể em nghe mộng ước đời tôi
bằng sau cùng giọt mắt)
những trở về rồi với tôi ru dỗ lòng mình
(và đó là bí mật của đời tôi mãi mãi, riêng em...).
Mùa Gieo Hạt
Mùa tôi sẽ về gieo hạt trong đôi mắt em
những mầm xanh từ đất
những tinh khôi từ trời
một trăm năm một nghìn năm miệt mài mây trắng
tôi hứng bóng mình trên ngón nhuỵ hương...
rồi mê đắm rồi hình dung mãi mãi
mùa neo tôi một phím mi thơ
này em vời vợi
này tình lên xanh
này nâu nâu đất cũ
kìa mắt em, một trăm năm một ngàn năm
cần mẫn nụ mầm.
mây trắng ru tôi trong mơ ước đời mình
những sớm mai thuần khiết
những chiều tàn đổi ngôi
một phím mi thơ, mãi mãi như là,...
em!
em!
một cánh buồm gieo hạt
mê đắm mùa tôi trôi.
Doãn Long
Chuyện cũ
Không có người đàn bà đi trong sương
Không tìm được người đàn ông đi qua miền sa mạc
Niềm tin cũ rích
Chả còn mắt xích nào nối lại.
Cứ quẹt lên ánh nắng
Nuôi niềm tin bằng vạn vì sao
Để nhận nơi đâu sự sống.
Không có ly rượu đầy
Chắc gì hiểu được nỗi đau nhân thế
Làm gì có ai đi trong sương?
Làm gì có ai đi qua miền sa mạc?
Chỉ là câu chuyện cũ mèm
Thế thôi!
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...