Cổng làng
Nguyễn Đức Hạnh
Ngõ
(Tặng M.K.Đ)
Thôi đành qua ngõ không dừng
Ném dăm hòn đá điên khùng vào thơ
Thôi đành xé một cơn mơ
Gói hết hi vọng thả bờ sông Thương
Tóc rụng, cong như tàn hương
Thắp rồi khấn vái làn sương cuối cùng
Ngõ yêu vật vã phập phồng
Không đến thì buốt, vừa dừng đã đau
Đêm nay đom đóm rủ nhau
Thắp đèn tìm hộ một câu thề nguyền
Mưa to trôi cả nỗi niềm
Thiên hạ quên, để người điên ngồi cười
Biết là người bạc như vôi
Cầm trầu cau đứng giữa đời bơ vơ
Sét đánh cháy cỏ non tơ
Ngùn ngụt xanh lửa dọc bờ hoàng hôn.
Gọi
Úp mặt xuống đất gọi vào kẽ nứt
Có bộ xương nào khe khẽ trả lời không?
Mưa long đong nhìn người long đong
Ta vỡ mưa đâu nhìn thấy?
Đi gẫy mấy cây cầu
Tìm người không thấy
Bóng đổ xuống chạm bóng ai đau
Ai biết cây phượng vĩ hoa lửa chói chang
Sâu đục rỗng thân đau không kêu được
Tìm mãi được một người
Thì người đang chết
Cách một tầm tay
Với thế nào cũng chạm vào chua xót
Phải cười khi đang khóc
Mặt nạ đeo lâu không gỡ được rồi
Ngày ồn ã bắt tay và ca hát
Đêm ngửa mặt ngắm Thạch Sùng yêu nhau
Thân kiến biết cành cụt vẫn leo
Loanh quanh mãi một vòng tròn cười khóc
Thôi đành làm thơ con cóc
Cóc hay người thì cũng thế thôi:
- Nhảy vào nhảy ra là hết một đời.
Quang Đại
Mất rừng
Trở lại chỉ còn những gốc
Thắp hương ta gọi cây về.
Rừng đâu làm gì nên tội
Mà đành sang cõi bên kia…
Hỡi ôi! Những cây Trám Sẹo
Trái rụng thơm nồi cá kho.
Hỡi ôi! Bạt ngàn rừng Dẻ
Mùa mùa hạt gõ ống bơ
Đâu Bứa cành ngang, quả ngọt
Lỡ ngàn khát nước… ta xin
Gắm rang đỡ kỳ giáp hạt.
Hỏi người còn nhớ hay quên?
Mây, giang xưa mềm nỗi lạt
Buộc mãi hồn ta đến giờ
Ngày nào mắc gai vướng bụi
Lạc rừng… suốt cả tuổi thơ.
Giờ thì còn rừng đâu nữa
Vài hàng keo, mỡ mà chi?
Đến màu xanh mà cũng giả
Mất rừng ta chẳng còn quê.
Vũ Đình Long
Cổng làng
Cổng làng có tự bao giờ
Hình như cùng tuổi với bờ tre xanh
Làng như chiếc thúng cạp vành
Chở che no đói rách lành chốn quê
Thương người đi mãi không về
Cổng làng vịn bóng hàng tre khóc thầm
Những khi nắng nỏ mưa dầm
Thợ cầy thợ cấy trú chân chuyện trò
Đêm trăng trai gái hẹn hò
Tình quê đằm thắm mà giờ... đã phai
Làng giờ như áo vá vai
Cánh đồng ngang dọc lâu đài chung cư
Đất chia lô tựa bàn cờ
Cổng làng lẻ bóng chơ vơ tủi hờn
Tre xanh dáng cũ đâu còn
Làng xưa vẫn đấy mà hồn quê đâu.
Chùa làng
Chùa làng mái ngói rêu phong
Đầu đao in dấu hỏi cong vào chiều
Mẹ già bóng xế liêu xiêu
Ngân nga kinh kệ xin điều bình an
Bao pho tượng mặc áo vàng
Cũng từ gốc mít vườn làng tạc nên
Khói hương huyền ảo nến đèn
Gió làng cõng tiếng chuông rền trong mưa
Sân chùa bóng đại già nua
Tỏa hương thơm ngát như vừa đang Xuân
Chùa thiêng nức tiếng xa gần
Thích Ca ngự giữa lòng dân quê nghèo.
Nguyễn Loan
Chớm đông
Đã lập lòe bông lựu thắp đèn hoa
Cây sầu đông xuống tóc
Trời vần vũ mây xám chì đậm đặc
Bầy chim di trốn rét vội về rừng
Gió heo may còn một chút ngập ngừng
Phải mùa thu dùng dằng... đi không nỡ?
Hoa cúc dại bung hết mình để nở
Như luyến tiếc điều gì khi mùa sắp giao ca
Nghe bồi hồi vọng từ phía sông xa
Chuyến đò đông khua mái chèo chậm rãi
Làn sương mỏng tấm khăn voan
đã bao trùm bến bãi
Dòng sông trôi như một nét phấn mờ...
Chớm đông rồi trời đất bỗng tương tư
Lòng ta cũng bâng khuâng khi buồn, khi nhớ
Còn một chút mùa thu trong bài thơ tình cũ
Xin lưu vào đôi mắt em yêu.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...