Chùm thơ của nhiều tác giả
Trần Hồng Giang
Thế rồi thành một bài thơ
Thế rồi em cũng nói: Ờ!...
Sau bao nhiêu những hững hờ làm cao
Trên trời muôn vạn ngôi sao
Bất ngờ cùng hướng cả vào phía em!
Thế rồi tôi hết lấm lem
Từ u ám bỗng vụt lên huy hoàng
Như cướp biển cởi áo choàng
Xóa đi dấu vết ngang tàng lúc xưa.
Thế rồi quên chuyện hơn thua
Em và tôi hết ganh đua đôi hồi
Cùng vui trong một gầm trời
Tiên Đồng - Ngọc Nữ tới hồi lơ mơ…
Thế rồi thành một bài thơ
Và tôi ơn một tiếng ờ của em!
Tích xưa
Này Dương Lễ, này Lưu Bình
Loay hoay với một nỗi tình... dắt dây!
Thời nay ai có thương ai
Xin đừng thế kẻo rồi mai... hết tình!
Biết ai có giữ được mình
Cho tình vẫn cứ là tình hay không?
Hay rồi vai diễn Châu Long
Chỉ mong có phút mềm lòng... buông xuôi!?
Bởi chưng người vẫn là người
Chẳng như Phật thánh trên trời... vô tư!
Hạt bụi hồng trần
Tôi người ở cõi hư vô
Dạo chơi lạc bước tình cờ tới đây
Nhân gian tên gọi nơi này
Ngỡ xa lắm, mà chỉ vài bước chân.
Hóa thân làm bụi hồng trần
Tôi lơ lửng giữa phù vân kiếp người
Lẫn trong bao tiếng khóc cười
Tôi tha thẩn bước bên đời bể dâu
Hành trang nào có chi đâu
Góp gom nhặt được mấy câu thơ gầy…
Đất trời hoa lá cỏ cây
Tôi vui hớn hở đưa tay chạm vào
Mây trôi gió thổi rì rào
Hồn tôi ngơ ngẩn nao nao… rất tình!
Này là má thắm môi xinh
Này là dáng trúc bên đình ngả nghiêng
Này là nón trắng làm duyên
Này là ngả ngớn mạn thuyền đong đưa
Này là nắng, này là mưa
Này là mơ mộng ngày xưa, bây giờ…
Nhân duyên một phút tình cờ
Thực đời hay chỉ cơn mơ quá dài
Xòe bàn tay bấm đốt gầy
Tính năm tính tháng mà quay bước về!...
Cùng bao sương gió dãi dề
Trải lòng cho hết đam mê với đời
Hiểu đâu là khóc là cười
Để cho thấu hết kiếp người phù du
Để ngày trở lại hư vô
Tôi không tiếc phút tình cờ lạc chân!
Trần Quốc Toàn
Những chiếc lá từ bi
Trong tâm hồn con
Nở ra những đóa hoa màu hồng
Từ lời cầu nguyện tâm linh
Con thuyền mây trắng chở trái tim Bồ Tát.
Mẹ, suối nguồn nuôi dưỡng vạn vật
Chúng ta đi trên hình hài trái đất
Những nỗi buồn, niềm vui,
từng giây phút sống trong hiện tại.
Một hôm nào đó lạc loài
không còn nhìn thấy ai quanh mình
Và trong sự cô độc ấy
Con nghĩ về ngôi nhà và người mẹ.
Vâng!
Giống như lúc còn bé thơ
Khi đau bệnh, khi bụng đói, khi lâm nạn
Mẹ là người đầu tiên
đem đến cho con sự an toàn nhất.
Từ sông, đàn cá bơi lội
Từ rừng, muôn thú sinh sôi
Từ mẹ, con là một đóa hoa giữa cuộc đời.
Mỗi một mùa thu đi qua
Con nhìn về những dấu chân của mẹ
Trên cánh đồng chiều, trên núi, dưới mái hiên mưa
Thấm lạnh những tháng năm
như một cái cây đã dần rụng hết lá
Những chiếc lá từ bi...
Phục Sinh
Ngày cọng cỏ đâm rễ tìm giọt nước mùa khô hạn
những đứa trẻ đã kịp lớn lên
cao hơn những cột mốc đo lũ lụt
để vào đời bới tìm những đồng tiền
mà cuộc sinh tồn bắt ta phải nếm trải.
khi soi mặt vào cánh đồng quê
buổi chiều còn lại tiếng dế gáy gò đất
chuông chùa gieo trong thôn nhỏ
tiếng kinh kệ âm thầm
đi vào giấc ngủ của bầy chim sẻ đói...
nắng rớt chiếc lá xuống đôi bàn tay tượng Phật
có gì đó còn ẩm nóng nơi khoé mắt chú tiểu
hay bụi ngoài sân vương dưới những dấu chân
chầm chậm bước đi...
nét mặt của bầu trời hiện lên những đường gân đỏ
mùi hoa kim tước theo gió thoảng hương mê
như muốn gợi lại nỗi buồn từ mặt đất
nơi cọng cỏ chết khô để lại mùa sau
trên cồn cát những hạt mầm
mọc lên trong mưa
cánh cò, dòng sông
bầu trời mây bay ngàn năm
về ngủ trong giấc mơ con trẻ
nơi cha đi qua cánh đồng làng
còn đọng giọt sương buổi sớm...
giọt nước mắt hạnh phúc trên khuôn mặt của mẹ
sẽ đánh thức những đóa hoa trong khu vườn cổ tích
khi cơn mưa bắt đầu rơi
những đứa trẻ đi tìm hạnh phúc
đã trở về nhà sau một chuyến đi xa.
Nguyễn Anh Đào
Mẹ
(Kính dâng Mẹ)
Ba mươi năm biền biệt xa chồng
Quên cả mùi đàn ông
Vất vả gian nan đồng làng hai sương một nắng
Nuôi bầy con lít nhít lớn thành người
Khoai sắn, rau dưa qua tháng qua ngày
Áo đứa lớn mặc rồi chuyển lại đứa em
Sách vở chuyền tay tơi tả, nhọ nhem
Nhà dột mẹ trèo lên lợp lại
Bão đổ tường nhà, mẹ nhào đất đắp thâu đêm
Dựng vợ gả chồng cho lũ con
Rồi lại nuôi lũ cháu một bầy ăn học
Ngày cha về
Mẹ đã thành bà nội, bà ngoại
Tóc đã trắng mái đầu
Thời gái trẻ đã lùi vào dĩ vãng
Ai đong đếm thiệt thòi này cho mẹ, mẹ ơi!
Con của mẹ nay đây mai đó khắp đất trời
Thơ chỉ viết về những điều phù phiếm
Không một dòng, một lời về mẹ
Đến khi mẹ nhắm mắt xuôi tay
Hai mắt mờ cay
Mới biết mình bất hiếu.
Huệ Thi
Một lần
Một lần người lỡ đánh rơi
Nụ hôn ở lại trên môi vụng về
Mắt nhìn sao bỗng ngô nghê
Run run như thuở tóc thề còn vương
Một lần trót dại mà thương
Cái ôm cũng lén ngỡ dường ai hay
Chỉ là tay siết chặt tay
Tim rung từng nhịp hồn say say tình
Một lần nỡ đã lặng thinh
Nhìn nhau cúi vội ta mình quay lưng
Bước chân níu đọng ngập ngừng
Nửa về nửa ở bâng khuâng đêm tàn
Một lần lỡ bước sang ngang
Ngàn trăm mũi đạn treo tang nụ cười
Thôi!
Gói u mê, trả lại người
Cho ta giữ lại một trời tương tư.
Tình có đầy vơi
Mình xa nhau thật rồi
Trời bỗng dưng nặng hạt
Mong manh như câu hát
Tình ơi đầy hay vơi
Em nào hạt mưa rơi
Mát đôi lần rồi tạnh
Mưa lòng ai sóng sánh
Tiễn người buồn miên man
Xin hãy giữ môi ngoan
Cho riêng em có thể
Dẫu thế gian ngạo nghễ
Em ru mình cho anh
Liêu xiêu hóa mong manh
Em cạn đời trầm tích
Anh xoa đêm tĩnh mịch
Thương em được bao lâu
Tình này có đậm sâu
Hay chỉ là mây khói
Em ngập ngừng muốn hỏi
Dẫu biết rằng chông chênh
Thôi! Chỉ mong đừng quên
Một lần yêu rất thật
Không tính toan được mất
Sống trọn ngày yêu nhau
Người về! Mắt thêm sâu
Ru đêm tràn góc nhớ
Thuyền tình sao vụn vỡ
Bến đợi ngày gió reo.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...