Chùm thơ của nhiều tác giả
Ngô Minh
Bên thành nhà Hồ nghĩ về Hồ Quý Ly
tôi thương ông đơn độc
phát hành tiền giấy, dùng chữ Nôm
cải cách đo lường, cân, thước
ông đổi mới, nhưng chẳng ai nghe
trăm họ vinh thân trong cái cũ
sao ông truất ngôi nhà Trần để ngàn đời tai tiếng?
ông không tiếm ngôi thì giặc Minh cũng đánh
lũ Đại Hán nhìn đất đai lân bang bằng cái lưỡi đỏ lòm
Hồ Nguyên Trừng bảo “không sợ giặc
chỉ sợ lòng dân không theo”
dân không theo thì triều đại nào cũng đổ
dù thành đá cao vững đến giờ
tôi thương ông giỏi giang mà đơn độc
ba tháng xây nên di sản để đời
“mong có trăm vạn quân binh để diệt giặc Bắc”
bị bắt không hàng
không ôm chân giặc như lũ Lê Chiêu Thống, Trần ích Tắc…
bên cổng thành đá xám
tôi bỗng thấy ông trong đá bước ra
giục in tiền giấy, giục viết chữ Nôm
hét luyện tập thủy quân giữ sông giữ biển
quắc mắt trước bọn giặc Minh đê tiện
đổi mới và căm giặc phương Bắc
ông chính là Việt Nam
là thành nhà Hồ muôn đời sừng sững.
Tạ ơn hoa dã quỳ
Dọc dài Tây Nguyên núi đồi trọc lóc
như mộ rừng nhấp nhô
trên mộ rừng mọc lên
dã quỳ vàng
như hồn đất
Tây Nguyên ơi
nỗi nhớ hóa vàng
nỗi đau hóa vàng
hồn đại ngàn xưa
thương người
hóa vàng chia sẻ
người thèm rừng
người về Chư Đăng Ya trọc
ngắm dã quỳ thức giấc
có lạy tạ ơn hoa?
Hoàng Thị Hiền
Mộc miên bên dòng sông
Dạo này
Những viên thuốc đã trả lời rằng
Anh vô tâm với chính mình ra sao
Chả thế mà không biện hộ câu nào
Càng bặm môi càng đắng
Em như Mộc miên tháng ba bên bờ sông lặng
Tự thiêu mình và gieo xuống dòng đưa
Thấy trăng cũng đi lạc trong mưa
Mưa thả sấm đầu mùa vào giấc ngủ
Em đã từng buộc lại lời ru
Chòng chành qua câu thơ cũ
Anh không hiểu cánh cò
Có đôi mắt khép hờ bên gối ướt
Chỉ ba từ quen thuộc
Mà anh ghép mãi không xong.
Em dạt đến nơi con nước đổi dòng
Thân cò lặn lội
Xáo xào bùn lem, đất đội
Bồng con đứng mỏi bờ sông
Mong ngày mai con nước xuôi dòng
Mộc miên bung bông trắng
Khâu vừa cặp gối, chiếc chăn
Những viên thuốc tan trên tay anh
Níu tháng ngày ở lại
Đường chỉ tay dài mãi
Mùa xuân tiếp mùa xuân.
Nguyễn Ngọc Hưng
Đi qua ám tượng một thời
Hoa cau chưa kịp muốt
Bù xít hít đen thui
Khăng khẳng bốc mùi
Trái trăng gì trông xuôi trông ngược
Rằn ri xanh đỏ tím vàng
Dọc ngang sau trước
Đoàn quân sâu lông lá dị kì
Nhẫn nhục dắt nhau đi
Tìm nước
Ồ, cát
Cát thì trắng
Trắng như chẳng có gì ăn được
Chẳng có gì sống được
Chẳng có gì
Những con sâu cứ lặng lẽ bò đi
Qua cỏ cỏ khô
Tới sông sông cạn nước
Mấy buồng hoa cau vênh ngược
Tận trời mây mây cũng nhiễm đen rồi
Bến gió bạc phơ
Dở đứng dở ngồi
Ông lái khóc
Âm âm mặt trời lặn mọc
Đâu đó vọng về
Tiếng con cóc
Nghiến răng
Thổi qua từng giấc mơ nhọc nhằn
Nhợt nhạt những mùa trăng
Hy vọng sương mờ điệu ru dế lửa
Bù xít hoa cau trễ tràng đôi lứa
Đôi từng đôi sâu vỡ
Rớt rơi dần
Vía rạ hồn rơm
Hôm sớm tảo tần
Một lưỡi chìa vôi lật trăm tầng cổ tích
Quên cay đắng vì con
Mẹ nhổ khóc gieo cười cho bi kịch
Từ vỏ trấu gầy thút thít
Mọc lên giọng vàng rúc rích mẩy thơm!
Nguyễn Hưng Hải
Linh tinh tình phộc
Còn hơn cả ở chợ tình
Linh tinh tình phộc quê mình ngày xưa
Bừng lên nắng ở trong mưa
Lóng nga lóng ngóng tay đưa tay cầm
Diễn đi cho hạt nảy mầm
Không đâu, đèn tắt mùa xuân đâm chồi
Nhá nhem cả đất, cả trời
Nhá nhem cả khóc, cả cười rướn lên...
Chợ tình, tình chỉ có phiên
Nõ nường tháo khoán cả đêm Miếu Trò
Thật đây mà cứ như đùa
Linh tinh tình phộc ngày xưa quê mình
Tha hồ đổ quán, xiêu đình
Rướn lên hai đứa cho tình đơm bông
Cho cây lúa trĩu trên đồng
Cho hoa nở thắm trong lòng đêm nay
Cầm ngày xưa ở trên tay
Nõ nường vẫn thế mà ngày khác xưa
Hình như có tiềng ầu ơ
Hình như tay giữ tay vờ như buông
Linh tinh tình phộc dẫn đường
Linh tinh sao được nhớ thương Miếu Trò
Linh tinh sao được bây giờ
Ở đâu tháo khoán ngày xưa có về
Ở đâu bách dân trăm nghề
Linh tinh tình phộc chỉ nghe đã thèm...
Kệ trời, kệ đất có ghen
Tắt đèn đi để cho đêm sáng bừng...?!
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...