
Góc biếm họa số 6 (2025)

Tầng nào
Chưa biết!
Bánh lá bóc ra
Có hương lúa, hoa ngát
Hương đất trời...
Tôi biết ở tầng này
Lương thiện như mọi người.
Cũng nhàm thôi, giảm giá chẳng quý gì
Như chính ruột mình phải cắt đi!
Có thể là từ máu chảy - tin hơn!
Đi giữa rừng xanh tìm huyệt nước
Tìm huyệt mộ cho người phát tích
Tìm huyệt tình xanh thắm non cao!
Cuối mùa
Lặng lặng mà đung đưa
May chút hương cuối rễ
Thoảng trời mây vẩn vơ!
che cho những hàm răng
những hàm răng gặm dần chân núi
chân núi nhỏ dần…
nhỏ dần…
rỗng dần…
rỗng dần… và đổ.
Núi đổ đè lên chính cái bóng của nó
chìm vào trong cái bóng của nó
Người ta chỉ thấy những hàm răng
khệnh khạng còn đang giắt đầy thịt núi
nhe ra cười sau một bữa no nê thịt đồng loại
chẳng ai để ý đến lũ giun dế bị núi đè…
đêm đêm chúng vẫn ca lên rền rỹ
dàn hợp xướng bi hùng…
ta mang bao điều ngờ nghệch
Chỉ biết đất nước hòa bình ba dẫn mẹ về quê.
Nhớ tuổi thơ, ta trốn học chạy lên đồi
Hái hoa mua cánh hoa cài tím đầy trên thân áo
Ngả bóng hoàng hôn rối bước lối về.
đã hơn nửa cuộc đời
Vùng trung du nức mùi hương trà đất đỏ
Cây nhãn ba mẹ trồng năm xưa vẫn đợi
Võng nôi ru ta lớn lên theo tiếng gầm máy bay của giặc
Vành mũ rơm chắn che trong những buổi đến trường.
bạn bè, thầy cô nay đã thành ông bà luống tuổi
Hỏi thăm nhau
Giọng Bắc, giọng Nam phải tự cùng phiên dịch
Nói tiếng địa phương hoa thắm những nụ cười.
Vẫn nhớ thời bập bẹ
Khoe áo mới cô bé nhà bên xuýt xoa khen đáo để
Hẹn ước lớn lên sẽ nên vợ thành chồng.
Ta ủ men tình về xứ Quảng nôn nao
Mang nắm đất Thái Nguyên về quê ba dâng mẹ
Tháng năm cùng nỗi nhớ tím biết bao!
Lắng thủy triều lành dữ
Nhấp nháy con mắt ban mai
Đá thành người đàn bà tình tứ.
Hồi xuân
Hài cô Tấm lóng lánh
Nhún nhẩy còng còng
Tung hứng mặt trời trên đôi càng nhỏ xíu
Đá cội nguồn bìu ríu
Khúc tương sinh…
Mềm gió và đẫm hương
Một chiếc lá ứa đỏ
Lặng lẽ dầm hơi sương
Tiếc những mùa đã xanh?
Lá hay là đốm lửa
Cháy cạn những ân tình?
Chiếc lá cũ đâu rồi?
Nghe như lòng ứa đỏ
Cả một trời phai phôi.
Chuyện trò với một bóng ta đổ dài
Bóng mình nào phải bóng ai
Cứ hàn huyên nỗi dông dài buồn vui
Buồn thì khóc vui thì cười
Thật lòng dốc cạn nỗi đời cùng nhau
Chẳng e lòng dạ nông sâu
Chẳng cần uốn lưỡi lựa câu đẹp lòng
Ấm trà sen ướp thơm nồng
Ta, mình nhấp một chén đồng tri âm
Hạt mưa rớt xuống tay cầm
Chạnh thương chiếc bóng lặng thầm ướt mưa.
Cánh đồng nảy mầm thành ngô, thành lúa
Có khi mẩy bông, trĩu nhành, nặng hạt
Có lúc xác xơ sau cơn bão qua làng
Ngày xanh hóa thành cái tôm cái tép
Thành cánh vạc cánh cò gầy rạc
Thành phù sa bồi lở vơi đầy
Vắt ngày xanh thành đôi dòng sữa ngọt
Hòa ngày xanh vào êm đềm câu hát
Thành gió quạt nan thao thức những đêm hè
Đứa dại đứa khôn, sướng khổ, vui buồn
Mẹ cạn ngày xanh lưng cong dấu hỏi:
Xanh gieo vào đời có tỏa bóng tươi xanh?
Toan tính ăn thua
Lọc lừa còn mất
Xóa nhòa đi vết người trong mắt
Miệt mài với tay ... với tay
Có những ngày mây đuổi nắng đi
Những bữa tiệc tàn canh gió bấc
Và
Bất chợt qua vườn hoa khế rụng
Cuộc người trượt qua tháng năm
Đêm ngây thơ tròn trịa bóng trăng rằm
Trồng nụ trồng hoa trăng vàng năm ngón
Một góc đời
Còn đó tuổi mười lăm.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...