Thứ tư, ngày 27 tháng 11 năm 2024
01:37 (GMT +7)

Mùa…

BÙI VIỆT PHƯƠNG

Mùa...

Chỉ có những mùa hoa tưởng nhớ cánh rừng Sót lại hàng cây bên phố người dưng Bốn phía nhà cao, bốn phía là chuyện mới. Có một thời, cây nhiều, cho em đợi Um tùm đời nhau, ai nỡ quên mùa, Em cứ làm mưa, cứu rừng bằng nước mắt Nào đâu biết thời gian lan như lửa. Dưới lộc biếc xanh đã gom xong mảnh vỡ Mảnh sành dưới này nhiều hơn cả trên ấy tiếng chim Những cái rễ đã già, trách cứ vẫn xiên ngang Anh có là gì đâu? anh vẫn phải đi tìm... Em về phố mùa thu đôi mắt túi ba gang Sao gom hết vàng mười bay theo gió, Ai cũng có một hàng cây đứng đó Đợi ta ngước nhìn lên thân thuộc đến rùng mình Có ai nói gì đâu hoa vẫn nở vô minh Nhiều năm giấc ngủ của ta thiếu bóng cây, ...Còn cánh rừng đang thức.

Đêm tháng Giêng

Những cái cây lọc lõi nắng, mưa Bỗng rùng mình hoang dã Mùa sinh sôi không biết gọi tên từng loài Nhưng bao giờ hồ hởi, cả tin cũng trùng tên, cùng tuổi Biếc xanh... Trong tiếng mưa đêm tháng Giêng, bước chân tổ tiên trở về Dặn từng gốc cây trong vườn kiên nhẫn với người chủ mới, Những người nịnh nọt hoa Tráo trở với quả Dù luôn kinh sợ thắp hương dưới cội Tổ tiên chỉ cần lá rụng ấm lòng thôi. Đêm tháng Giêng Nghe tiếng mọt dội vào gỗ xưa, thấy mùa xuân đơn độc Một năm tưởng đi tới đâu Hóa ra lại loanh quanh trong thao thức không lời Hồn vía siêu nhiên dặn gì cây chanh, cây bưởi? Thơm cả những cái gai mới nhú dưới mặt trời. Đêm tháng Giêng từng giọt sương nhát đục Phù điêu tóc bạc một người...

Chuyến tàu

Có người cuối năm đi dọc đoàn tàu Mỗi năm đi một nhanh Nhưng tìm thật lâu Chỗ ngồi nào để được về ga cuối Cái ga đứng tiễn ta mẹ vẫn chưa già Và em vẫn đỏ bừng đôi má... Người lau cửa kính đoàn tàu vẫn không vội vã Năm mới hiện ra bên kia lớp bụi mờ Chỉ có đào, mai giật mình bừng nở Ta lại cả tin xuân về như trẻ thơ. Con tàu nhiều toa như cành xuân nhiều lộc Mỗi toa xanh trong mắt nhớ quê nhà Lại bóc bánh chưng gỡ trầm ngâm khói thuốc Nút lạt nào run rẩy tay cha? Vai vác ba lô, tay dắt con về ngõ Vợ đi sau ngập ngừng như thuở mới làm dâu Con cứ hỏi: -Sao chỉ ông bà nuôi được Tết? Chúng ta cúi đầu đi dưới hạt mưa lâu.

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ Tô Hoàn

Thơ 19 giờ trước

Giọt chiều dưới nón

Thơ 1 ngày trước

Hoa dâng thày

Thơ 2 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 3 ngày trước

Thơ và lời bình

Thơ 2 tuần trước

Thơ Khuất Bình Nguyên

Thơ 2 tuần trước