Thứ sáu, ngày 20 tháng 09 năm 2024
16:36 (GMT +7)

Bông hồng đỏ hạnh phúc – Truyện ngắn của A. Gordon (Mỹ)

VNTN - Đó là một mùa xuân, cứ sau giờ học hàng ngày và vào ngày chủ nhật, tôi đều đến quán bán hoa của Cha Orson để phụ giúp ông bán hoa. Mặc dù chỉ có ba đô la mỗi tuần, nhưng đối với một đứa trẻ mới có mười mấy tuổi như tôi, số tiền ấy đã là một món không nhỏ. Điều gây ấn tượng sâu sắc trong ký ức của tôi là, cứ vào lúc 8 giờ mỗi tối chủ nhật, bất kể thời tiết xấu đến thế nào, tôi đều phải mang tới cho tiểu thư Caroline Weierfu một bông hồng đỏ.

Bông hoa hồng đỏ ấy luôn luôn là bông đẹp nhất trong quán bán hoa. Mỗi lần như thế, Cha Orson nhẹ nhàng dùng giấy vải màu lục và lá dương xỉ bó thành một bó hoa rất đẹp rồi bỏ vào trong hộp. Sau đó, tôi mang chiếc hộp đạp xe đạp thục mạng trên đường phố yên tĩnh, đến trao tận tay tiểu thư Caroline.

Tuy nhiên, việc này cho thấy có chút lạ lùng, điều mà tôi cảm thấy ngay từ lúc bắt đầu đi đưa bông hoa hồng. Vào buổi tối đầu tiên tôi mang hoa hồng đến cho tiểu thư Carolin, Cha Orson thậm chí còn quên đưa cho tôi danh thiếp của người tặng hoa. Lúc nhắc ông, ông nhìn chằm chằm vào tôi qua đôi kính như một “lão yêu quái” và nói:

“Ồ, không có danh thiếp đâu, James ạ.” Ông không bao giờ gọi tôi Jimmy cả. “Với lại, người tặng hoa đã yêu cầu giữ bí mật, vì vậy con đừng làm ầm lên thế!”

Tôi rất vui vì có ai đó gửi tặng hoa cho tiểu thư Caroline, bởi vì cô ấy là người xui xẻo nhất trên đời, đó là cô ấy đã bị phụ tình.

Caroline Weierfu và Jeffrey Panniman đã đính hôn nhiều năm rồi. Panniman là một thanh niên còn độc thân sống trong một thị trấn nhỏ. Cô ấy đã chờ đợi Panniman học xong đại học y khoa, kể cả khi chú ấy là bác sĩ thực tập trong một bệnh viện. Tuy nhiên, trong thời gian thực tập, bác sĩ Panniman đã đem lòng yêu một cô gái xinh đẹp, trẻ trung và đã kết hôn với cô ta.

 “Đó chỉ đơn giản là một vụ xì căng đan.” Mẹ tôi nói. “Tất cả những người đàn ông đều là súc vật, nên phải dùng roi da mà quất Jeffrey Panniman một trận.” Bố tôi thì ngược lại, ông nói: “Mỗi người đàn ông đều có quyền kết hôn với bạn gái xinh đẹp nhất của anh ta.”

Panniman kết hôn với cô gái tên là Christine Marlowe, cô ấy chẳng những rất xinh đẹp, mà còn là người từ thành phố lớn tới nữa. Tất nhiên, cô ấy sống ở thị trấn này trong tình trạng rất bối rối, thậm chí có thể nói là rất tồi tệ, bởi vì tất cả phụ nữ trong thị trấn nhỏ này đều khinh thường và nói xấu cô ta.

Còn như tiểu thư Caroline, cô đã bị việc này làm gục ngã, cô dường như đã cố ý làm cho mình biến thành một bà cô già lẩm cẩm. Sáu tháng liên tiếp, cô gần như không ra khỏi nhà, từ bỏ tất cả các hoạt động xã hội, hoặc thậm chí cũng không chơi đàn cho nhà thờ nữa.

Cái đêm mà tôi đã chuyển bông hoa hồng đỏ đầu tiên ấy, tôi thấy cô bơ phờ, mái tóc rối bù, giống như một con ma. “Hừ, Jimmy,” cô nói như hụt hơi, như không có chút sinh khí nào. Khi tôi đưa chiếc hộp cho cô, vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên. “Cháu mang cho cô ư?”

Thứ Bảy tuần sau đó, cũng vào giờ ấy, tôi lại chuyển bông hoa hồng cho tiểu thư Caroline. Rồi thứ Bảy tuần thứ ba, cũng vào thời gian ấy tôi lại chuyển một bông hồng. Vào lúc 8 giờ tối ngày thứ Bảy tuần thứ tư, cô ra mở cửa rất nhanh, chắc chắn là cô đang chờ đợi tôi. Đôi má của cô ửng hồng, mái tóc không còn rối bù nữa.

Tôi lại đưa cho cô bông hoa hồng thứ năm, sáng hôm sau, tiểu thư Caroline đã đến nhà thờ chơi đàn. Cô ngẩng cao đầu và ưỡn ngực, trên váy có gài bông hoa hồng đỏ mà tối qua cô được tặng. Bác sĩ Panniman và người vợ của mình ngồi trên hàng ghế mà có nhìn cũng khó thấy.

“Dũng cảm biết bao,” mẹ tôi nói, “Có khí khái biết bao!”

Những ngày cuối tuần tiếp theo, tôi thường xuyên đưa bông hoa hồng tới. Tiểu thư Caroline dần dần trở lại cuộc sống bình thường. Bây giờ cô đã có một chút tự hào, gần như là lại có vẻ mặt tự tin, mặc dù có những thất bại trong lòng nhưng bề ngoài vẫn thấy rõ thái độ của một người con gái được mọi người trân trọng, thương yêu.

Đó là lần cuối cùng tôi chuyển hoa cho tiểu thư Carolin. Tôi đưa hộp đựng hoa cho cô và nói: “Thưa cô Caroline, tuần tới, nhà cháu phải chuyển nhà đến nơi khác, cháu không thể tiếp tục mang cho cô những bông hoa nữa. Tuy nhiên, ông Orson nói rằng, ông sẽ tiếp tục gửi hoa tới.”

Cô do dự một lát rồi nói: “Jimmy, cháu hãy lại đây!”

Tôi theo tiểu thư Carolin vào trong một phòng khách được bày biện gọn gàng, ngăn nắp, cô cầm một chiếc mô hình thuyền buồm rất tinh xảo từ trên bệ lò sưởi. “Đây là chiếc thuyền buồm của ông nội cô,” cô nói, “Cô muốn tặng cho cháu. Cháu và những bông hồng đỏ đã mang lại cho cô niềm hạnh phúc tuyệt vời, Jimmy ạ!”

Cô mở hộp, khẽ chạm vào những cánh hoa mềm mại. “Mặc dù những cánh hoa này im lặng, nhưng nó đã nói với cô rất nhiều điều. Những cánh hoa này đã nói với cô về tối thứ Bảy, những tối thứ Bảy hạnh phúc, nói với cô rằng nó cũng cô đơn...”

 “Bây giờ cháu nên đi về thôi, Jimmy ạ, đi về thôi!”

Cô cắn môi, có vẻ như cô cảm thấy mình nói quá nhiều.

Tôi cầm chiếc mô hình thuyền buồm, chạy đến chỗ để xe đạp. Sau khi trở về quán bán hoa, tôi đã làm một việc mà tôi chưa bao giờ dám làm, tôi lục tìm trong mớ giấy tờ xếp lộn xộn của Cha Orson. May mắn thay, tôi tìm thấy những tờ giấy chi chép, trước mặt tôi là nét chữ viết láu rất khó đọc của Cha Orson: “Panniman, 52 bông hoa hồng Mỹ, mỗi bông giá 0,25 đô la, tổng cộng là 13 đô la. Toàn bộ đã được thanh toán.”

Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!

Nhiều năm đã trôi qua. Một ngày nọ, tôi lại đến quán bán hoa của Cha Orson. Tất cả mọi thứ vẫn như cũ. Cha Orson cũng vẫn như thường lệ, ông làm một bó hoa dành dành.

Tôi đã nói chuyện với ông một lúc lâu, sau đó tôi mới hỏi: “Tiểu thư Caroline bây giờ như thế nào rồi ạ? Người mà cứ vào 8 giờ tối thứ Bảy hàng tuần lại nhận được một bông hoa hồng ấy!”

 “Tiểu thư Carolin?” Ông gật đầu, “Đương nhiên là nhớ rồi. Cô ta kết hôn với ông George Halsey, chủ hiệu thuốc. George là người tốt, họ đã có hai đứa con sinh đôi rồi.”

 “Ồ!” Tôi reo lên có chút ngạc nhiên. Nhưng tôi vẫn muốn Cha Orson nói cho biết năm đó tôi lanh lợi như thế nào. “Cha đoán xem,” tôi nói, “Cô Panniman liệu có biết chồng cô ấy tặng hoa hồng cho tiểu thư Carolin không?” Cha Orson thở dài: “Con từ trước đến giờ tỏ ra không mấy thông minh, James ạ. Ai nói người gửi hoa là Jeffrey Panniman, anh ta thậm chí còn không biết về chuyện này nữa kia.”

 “Vậy thì ai đã gửi những bông hoa ấy?” Tôi nhìn chằm chằm vào Cha Orson.

“Một người phụ nữ quý phái, con ạ!” Cha Orson  vừa nói vừa cẩn thận đặt bông hoa dành dành vào hộp, “Người phụ nữ quý phái ấy nói rằng cô ta không đành ngồi yên nhìn tiểu thư Caroline chỉ vì Jeffrey Panniman mà hủy hoại cả đời mình. Người tặng hoa là Christine Panniman.”

Cuối cùng ông đậy nắp hộp và nói: “Đấy mới là một người phụ nữ có khí khái.”

Phạm Thanh Cải dịch 

Từ phiên bản tiếng Trung

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Xổ số

Xem tin nổi bật 1 tuần trước

Chùm truyện cực ngắn Murakami Haruki

Văn học nước ngoài 1 tháng trước

Kẻ không có khả năng bảo vệ

Xem tin nổi bật 1 tháng trước

Ngày mà Alfred tự tìm kiếm mình trên Google

Xem tin nổi bật 2 tháng trước

Ông bà nội tôi

Văn học nước ngoài 2 tháng trước

Bertha

Xem tin nổi bật 3 tháng trước

Truyện kể trong ngày của mẹ

Xem tin nổi bật 3 tháng trước