Bắt đầu một sự báo thù
(Tiếp theo kì trước)
Vì chiến tranh đã nổ ra. Bốn ngày sau khi tôi phát hiện ra con trai tôi và cô gái ở trong khách sạn thì chiến tranh bắt đầu. Ngay ngày hôm sau con trai tôi đã bị gọi nhập ngũ. Mẹ con tôi không bắt tay nhau khi nó đi xa. Những ngày trước đó mẹ con tôi không hề nói với nhau một lời nào. Con trai tôi, người mà đã từng là con trai của tôi, không hề viết thư về cho tôi từ chiến trường.
Tôi đã không hề gặp cô gái. Ả ta tránh mặt tôi. Tôi không biết tại sao ả ta lại tránh mặt tôi. Nhưng tôi biết rằng ả ta không lẩn trốn tôi, vì ả ta có tâm địa xấu xa. Những cô gái như thế không bao giờ biết hối hận. Hình như ả ta hoàn toàn không lẩn tránh tôi. Hình như ả ta đã quên tôi từ lâu, thế đấy, như ả ta chắc chắn cũng đã quên con trai tôi từ lâu. Khi những cô gái như thế đạt được cái mà chúng đã muốn có thì ngay sau đó chúng lại nhắm vào sự cướp đoạt mới. Những cô gái như thế đều đầy dục vọng. Chắc chắn cô gái đã không có thời gian lẩn trốn hoặc tìm tôi. Chắc chắn từ lâu ả ta đang nằm cùng với một người đàn ông khác ở trên giường. Trên giường của khách sạn, nơi ả đã ngủ cùng con trai tôi. Dẫu rằng việc tôi có nhìn thấy ả hay không đối với tôi đều như nhau cả. Đối với tôi ả ta đã chết.
Nhưng tôi cầu mong cho con trai tôi chết đi, điều đó có nghĩa là, tôi cầu mong cho đứa con trai đang yêu cô gái chết đi, nhưng tôi cầu nguyện cho đứa con trai đã yêu quý tôi được sống. Nhưng sự cầu nguyện của tôi yếu hơn sự cầu mong của tôi. Đứa con trai đang yêu cô gái mạnh hơn đứa con trai đã yêu thương tôi. Tôi đã nhận được hai lá thư.
Một lá thư đến từ tòa án binh. Họ yêu cầu tôi đến dự phiên tòa xét xử con trai tôi. Tôi cần phải trình bày, liệu nó có luôn là một đứa con trai ngoan ngoãn hay không. Đúng vậy, nó đã là một đứa con trai ngoan ngoãn, thưa các ông. À mà không, nó không phải là đứa con trai luôn ngoan ngoãn, thưa các ông. Nó đã trở thành đứa con trai nhẫn tâm nhất, thưa các ông, sau khi nó hò hẹn với ả bán đĩa hát. Tôi đã đi đến đó. Dọc đường tôi đọc lá thư của con trai tôi. Tôi có thể thuộc lòng nó. Tôi sẽ luôn luôn có thể thuộc lòng nó. Tôi đọc thuộc lòng nó cho các bạn nghe, những con chim yêu quý nhất của tôi. Các bạn là những người bạn đặc biệt mà tôi còn yêu thương. Các bạn hãy lắng nghe, những con chim yêu quý. Trong thư nói rằng:
Mẹ yêu quý. Con xin mẹ tha thứ. Con đã gây ra chuyện khủng khiếp. Con biết rằng con sẽ chết vì điều đó. Con xứng đáng phải chết. Mẹ nghe đây, con sẽ kể cho mẹ nghe. Điều đó xảy ra ở trong trận đánh. Đó là trận đánh đầu tiên mà con tham gia. Chúng con chỉ còn ba mươi người. Những người khác đã tử trận. Từ lâu kẻ thù đã đẩy chúng con ra xa khỏi trung đoàn của mình. Chúng con đơn độc. Con đã sợ. Chúng con nằm trên một cái gò. Cái gò rất thấp. Xung quanh gò là một cánh đồng bằng phẳng rộng lớn. Chúng con đã chạy qua đó. Đồng thời chúng con bị những tổn thất khủng khiếp. Những người khác đã chết. Con vẫn sống. Con càng sợ hơn. Con không muốn chết. Con nhớ đến cô gái của con. Cô gái của con là một cô gái xinh đẹp. Con yêu cô ấy, và cô ấy yêu con. Thưa mẹ, con biết rằng mẹ phản đối việc chúng con yêu nhau. Con xin mẹ hãy nói chuyện với cô gái của con một lần thôi. Sau đó mẹ sẽ ủng hộ chúng con. Trời ơi, con làm như thể mọi thứ sẽ lại trở nên tốt đẹp. Con biết rằng thực tế thì không như vậy. Con xin lỗi mẹ vì chữ viết bị nhòe đi. Con đã khóc. Ngay cả điều đó một người lính cũng không được phép. Vậy thực ra một người lính được phép làm những gì? Con nghĩ anh ta chẳng được phép làm gì cả. Tuy thế, có một việc anh ta được phép làm. Đó là việc anh ta được phép chết. Các đồng đội của con đã chết ở trên gò. Điều đó thật bất lợi cho chúng con, cho nên chúng con rút lui vào ngôi nhà nghỉ cuối tuần ở thôn quê, ngôi nhà mà đang tọa lạc ở trên gò. Nó chỉ có một tầng, và nó không có tầng hầm. Quân địch bắn bằng súng máy về phía chúng con. Chúng tấn công chúng con bằng súng phóng lựu. Những máy bay của bọn chúng thi nhau nã đạn xuống đầu chúng con. Các tay súng thiện xạ của bọn chúng nấp đằng sau những cây to ở gần đó và bắn chúng con. Chúng con chỉ còn có súng trường của mình. Nhưng không phải người nào cũng còn một khẩu súng trường, và chúng con sắp hết đạn. Đạn chỉ còn đủ bắn trong một vài tiếng nữa. Nhưng tất cả bọn con lại sắp có súng, có nhiều hơn số súng chúng con cần. Vì chúng con chỉ còn có mười lăm người. Mười lăm người kia đã chết hoặc bị thương nặng. Bọn con lấy xác của những người đã chết xếp lên thay thế cho những bức tường của ngôi nhà đã bị sụp đổ. Những người bị thương kêu la thảm thiết. Khi đã hết đạn, quân địch đang xông vào. Những người khác rút dao nhọn của họ ra khỏi ủng cao cổ để tự vệ. Còn con thì sợ. Con đã quên mất mình là ai, và mình đang ở đâu. Bỗng nhiên con lại là một đứa trẻ. Con nhớ đến những trò chơi mà khi còn là trẻ con chúng con đã chơi. Con nằm xuống đất. Nằm một cách sõng soài. Con nằm dài ra một cách thoải mái. Con đã nghĩ, như vậy là không có một viên đạn nào có thể bắn trúng con. Ông sĩ quan, người mà đã chiến đấu cùng chúng con, bò lại chỗ con và hỏi: Cậu làm sao thế? Con trả lời: Tôi sợ. Ông ta hét lên: Đồ điên! Mẹ yêu quý, đúng thế, con đã bị điên. Nhưng con đã không thể làm gì để chống lại điều đó. Con đã sợ. Cậu không thấy xấu hổ à? Ông sĩ quan hỏi. Có, con trả lời. Nhưng con nằm yên. Con sợ. Đứng dậy, ông sĩ quan hét lên. Con thử đứng dậy. Con không thể làm được việc đó. Con sợ. Cậu hãy tự vệ đi, ông sĩ quan hét lên, cậu hãy bảo vệ chúng ta đi. Nhưng lúc đó con lại làm một việc hoàn toàn khác. Con cố đào cho mình một cái hố. Con muốn nằm vào trong hố để khi quân địch chiếm được cái gò thì chúng không thể tìm thấy con. Con cào đất bằng các móng tay. Con bới đất bẳng ủng. Con sợ. Con biết rằng mình đang làm những việc ngu xuẩn. Mặc dù vậy con vẫn làm. Con sợ. Ông sĩ quan bò đi khỏi chỗ con. Người lính bên cạnh nhổ nước bọt trước mặt con. Con cào và bới đất. Con sợ. Khi quân địch chiếm được gò thì bốn cái lỗ mà con đã cào và bới vẫn bé như những quả trứng gà. Chúng con bị bắt làm tù binh. Sau khi đình chiến con được trao đổi tù binh. Sau khi trao đổi tù binh con bị bắt. Trong tuần tới phiên tòa xét xử con sẽ diễn ra. Con đoán rằng, mẹ sẽ được mời tham dự phiên tòa. Mẹ hãy giúp con. Mẹ hãy tha lỗi cho con. Con trai của mẹ.
Tôi đã không tha thứ cho nó. Tôi không giúp nó. Tôi đã nói ra mọi chuyện về nó, những gì mà tôi đã kể cho các bạn, những con chim của tôi. Nó đã bị bắn chết. Thật đáng đời cho nó. Nhưng ngay cả khi tôi có nói dối tòa án thì tôi cũng không thể cứu sống nó. Tuy nhiên tôi đã không muốn cứu sống nó. Tôi nghĩ: Nếu tôi nói cho tòa án sự thật thì tôi làm cho những gì mà con tôi phạm phải lại trở nên tốt đẹp. Không phải toàn bộ, chỉ một chút ít. Sau đó tôi cũng sẽ làm một việc không tốt, nếu tôi giết chết cô gái. Nhưng có thể sau đó tôi sẽ làm cho ít nhất là một nửa lại trở nên tốt đẹp. Tôi đã trì hoãn việc đó quá lâu rồi. Tuy nhiên việc giết một người nào đó hoàn toàn không phải là một việc làm đơn giản. Tôi cần phải chuẩn bị tất cả một cách thật kĩ lưỡng. Giờ đây mọi thứ đã được chuẩn bị. Đêm nay việc đó sẽ xảy ra. Trên đường phố này.
Các bạn sẽ giúp tôi làm việc đó chứ, những con chim yêu quý? Nhất định rồi, các bạn sẽ giúp đỡ tôi. Các bạn biết rõ việc đó mà. Chúng ta đã cùng nhau bàn bạc tất cả mọi chuyện. Việc đó không được phép thất bại, những con chim yêu quý. Một lát nữa cô gái sẽ ra khỏi cửa hiệu bán đĩa hát. Hôm nay cô gái làm thêm giờ. Bây giờ tôi đi trở lại vào trong tòa nhà. Nhưng tí nữa tôi sẽ lại ở trên đường phố.
Hy vọng là tôi đã không mắc sai lầm. Hy vọng là tôi đã không chỉ nằm mơ thấy họ đã bắn con trai tôi. Điều gì sẽ xảy ra, nếu nó vẫn còn sống, và tôi thì đã giết chết cô gái? Cũng thế cả thôi. Bất luận thế nào tôi cũng cần phải giết cô gái. Tôi có quyền làm việc đó. Tôi không sợ hãi trước tòa án nào của trần gian. Tôi không sợ.
Truyện ngắn. Wolfgang Weyrauch (Đức)
Phạm Đức Hùng
(Dịch từ nguyên bản tiếng Đức)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...