Bàn tay giết người
VNTN - Có một điều rất lạ là, không hiểu sao bỗng dưng hôm đó bầu trời lại vần vũ đầy những đám mây nặng nề và u ám đến phát sợ. Tuy vậy, giống như tất những thứ khác ở thành phố Chennai này, thời tiết có thể thay đổi bất thường chỉ trong nháy mắt.
Thám tử Maaran Chandra đi đến cuối hành lang tầng hai của đồn cảnh sát, nơi đặt phòng thẩm vấn. Bình thường Maaran sải bước một cách rất tự tin, nhưng bây giờ thì anh ấy lại bước những bước vô cùng nặng nề, vừa đi vừa căng thẳng suy nghĩ. Vụ án này có quá nhiều câu hỏi làm đau đầu anh.
Điều đầu tiên Maaran nhìn thấy khi bước vào phòng thẩm vấn là kẻ nghi phạm ngồi trên chiếc ghế dài đang tìm cách từ từ đứng lên. Chiếc ghế được đóng đinh vào tường, trên mặt gỗ có dính vài vết máu, còn dưới chân ghế là một bãi nôn mửa bốc mùi chua loét khiến cho người ta có cái cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nghi phạm cố gắng gượng dậy, nhưng hắn yếu đến mức lại ngã vật xuống sàn nhà. Maaran bèn vực anh ta ngồi lại lên trên ghế. Trong khi nghi phạm tìm cách với lấy cốc nước, đột nhiên Maaran nhận ra một điều kỳ lạ, ấy là, thay vì dùng tay phải, anh ta lại đặt tay trái lên bàn quờ quạng, suýt nữa làm rơi cả chiếc cốc.
Chờ đến khi nghi phạm đã uống hết cốc nước, Maaran mới thong thả tự giới thiệu về mình: “Anh Chandru, tôi là thám tử Maaran Chandra. Từ bây giờ, tôi sẽ phụ trách vụ án liên quan tới anh!”.
Nghi phạm giương hai con mắt vằn những tia máu lên mà nhìn viên thám tử.
“Tôi biết rằng tối qua anh bị đánh đến ngất xỉu - Maaran tiếp tục câu chuyện - Tôi xin cam đoan với anh rằng, cảnh sát chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác nên bất đắc dĩ phải làm như thế để áp giải anh đến đồn!”
Chandru vẫn lì lợm không thèm hé răng.
“Tôi rất muốn chứng minh rằng anh là người vô tội chứ không phải kẻ đã giết chết vợ mình! - Maaran chậm rãi từng lời - Nhưng muốn làm được như thế thì trước hết, anh phải hợp tác với tôi một cách thành khẩn nhất!”
Phòng thẩm vấn chìm trong im lặng trừ tiếng “tíc-tóc” của chiếc đồng hồ treo tường. Maaran ngắm nhìn khuôn mặt của Chandru, và nhận ra có lẽ nghi phạm chỉ hơn mình một, hai tuổi mà thôi. Làn da trắng tái của Chandru cho thấy anh ta là dân văn phòng. Tuy vậy, cơ thể Chandru lại khá vạm vỡ, chắc chắn là đã được rèn luyện trong phòng tập thể hình. Chandru không có vẻ gì giống như một gã võ biền lại sẵn sàng đang tâm giết chết vợ mình cả.
Đột nhiên Maaran đứng dậy và thủng thẳng đi về phía cửa, cố tạo ra vẻ lạnh lùng mà dằn từng âm tiết một: “Được rồi, tôi sẽ để anh thư giãn hết ngày hôm nay. Nhưng ngày mai tôi sẽ trở lại để tiếp tục câu chuyện với anh!”.
Bất giác viên thám tử liếc mắt về phía sau và nhìn thấy Chandru đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái của mình.
*
Ngày thứ ba từ khi Maaran tiếp nhận vụ án liên quan tới Chandru, anh vẫn không tìm hiểu thêm được điều gì mới cả. Chandru vẫn nhất định không chịu hé răng nửa lời, và viên thám từ bắt đầu tin rằng chính nghi phạm cũng không hề biết gì về những việc đã xảy ra trong cái đêm định mệnh đó.
Với những vụ án “hóc búa” như thế này, Maaran thường hay rà soát lại tất cả những bằng chứng đã biết để tìm kiếm một mối liên hệ nào đó còn ẩn giấu. Vì thế Maaran cất lời hỏi cấp phó của mình, Vetri: “Này, anh Vetri, anh làm ơn trình bày lại cho tôi toàn bộ diễn biến vụ án của Chandru!”.
Với những viên cảnh sát khác, Vetri là một kẻ khó chịu, thường xuyên phá lệ và gây gổ với cấp trên của mình. Tuy thế, Maaran lại nhìn thấy ở Vetri sự nhanh nhẹn và chính trực hiếm ai có thể bì được. Vetri bắt đầu câu chuyện một cách rành rẽ thế này:
“Thưa, người vợ của Chandru Khander bị giết vào đêm 28 tháng 2. Giám định pháp y kết luận rằng, người chết bị thắt cổ vào khoảng 3 giờ 14 phút sáng trong khi đang ngủ cùng với Chandru. Xác chết không mặc quần áo và nằm trên giường. Có bằng chứng rõ ràng ràng Chandru và vợ của mình đã làm tình với nhau vài tiếng trước khi cô ta chết!”
“Có những ai ở hiện trường?” - Maaran hỏi.
“Chandru sống cùng với bố mẹ và người em gái của hắn. Tất cả những người này đều khai rằng không nhìn hay nghe thấy bất kỳ điều gì kỳ lạ trong khoảng thời gian nạn nhân bị giết. Căn phòng bị khóa từ bên trong, nên Chandru là người duy nhất có thể giết cô ấy!”
Trầm tư giây lát, Maaran đặt câu hỏi với bộ mặt đầy vẻ hình sự:
“Vậy thì chúng ta biết được gì về Chandru?”
“Chandru là một kỹ sư phần mềm công nghệ! - Vetri đáp - Bản thân hắn ta hay gia đình đều không có tiền án tiền sự hay nợ nần gì cả. Hắn và nạn nhân kết hôn với nhau thông qua sự giới thiệu của một bà mối. Tuy vậy, trước đó Chandru có quen và yêu một cô gái khác nhưng bị gia đình phản đối. Cảnh sát tin rằng đây chính là động cơ thúc đẩy Chandra giết vợ của mình!”
Vetri lật mở một trang mới của tập hồ sơ và tiếp tục câu chuyện:
“Theo lời người nhà của Chandru thì vào buổi sáng ngày xảy ra vụ án, hắn bị một chếc xe ô-tô đâm nhưng không hề hấn gì. Đó là tất cả những gì mà chúng ta đã điều tra được!”
Maaran dùng tay xoa nhè nhẹ vào hai thái dương, rồi chầm chậm nói:
“Vetri, anh nghĩ sao về vụ án này?”
“Cũng như anh thôi! Tôi cảm thấy rằng vụ án này còn có một điều gì đó rất kỳ lạ. Nhưng tất cả những bằng chứng đều chỉ ra rằng Chandru chính là kẻ giết người!”
“Anh nói đúng! Theo những gì mà tôi chứng kiến những ngày gần đây, có vẻ như cơ thể Chandru đang có vấn đề nào đó mà chúng ta chưa thể biết được!”
“Vấn đề?! Anh nói sao cơ?! Có phải vì hắn bị chúng ta đánh áp chế trước khi dẫn giải về đồn?”
“Không! Tôi tin rằng Chandru không bị đánh nặng đến thế. Nhưng anh ta lại gặp khó khăn trong việc điều khiển cơ thể của mình. Anh cứ nhìn những lúc mà Chandru dùng bữa mà xem. Anh ta còn không cầm nổi chiếc đũa mà phải dùng đến thìa. Mà chẳng phải Chandru thuận tay phải sao?!”
“Vâng, hồ sơ nói là tay phải! Vợ của hắn khi chết cũng nằm bên tay trái của chiếc giường. Trong khi đó gần như lúc nào người chồng cũng sẽ nằm về bên giường thuận tay mình!”
“Vậy sao tôi thấy nghi phạm làm gì cũng phải cử động hai tay giống như nhau?!”
Quan sát của Maaran khiến cho Vetri trầm ngâm suy nghĩ. Sau một hồi im lặng, người trợ lý mới hỏi:
“Hay là… Chẳng lẽ đầu óc của Chandru có vấn đề?”
“Không thể loại bỏ khả năng đó được! Có lẽ chúng ta phải tìm đến bác sỹ Afzai để hỏi rồi, anh Vetri à!”
“Kể cả khi những hành vi của Chandru là biểu hiện của một loại bệnh nào đó, thì liệu anh có cách nào chứng minh rằng, hắn không phải đang diễn kịch?”
“Trong trường hợp đó thì anh đừng lo. Tôi đã có cách. Nhưng trước hết, anh Vetri, phiền anh chuyển cho tôi băng ghi hình phòng thẩm vấn lúc Chandru bị giam ở đấy. Tôi phải quan sát cái cách anh ta nằm ngủ mới được!”
*
Buổi sáng hôm sau, như thường lệ Maaran lại “viếng thăm” Chandru ở phòng thẩm vấn. Trái hẳn với những hôm trước đó, lần này dường như Maaran được tiếp thêm sức mạnh trong từng cử chỉ một.
Bất thình lình, viên thám tử đập mạnh hai tay xuống bàn, khiến cho nghi phạm bật khỏi ghế ngồi.
“Chandru, vì sao anh lại giết vợ mình?” - Maaran rít lên.
“...”
“Trả lời câu hỏi của tôi ngay!”
Chandru vẫn im lặng. Maaran nổi điên thẳng tay tát cho nghi phạm một cái, khiến cho Chandru ngã vật xuống sàn bê - tông. Đến lúc này Chandru mới lắp bắp nói:
“Thưa ông, tôi thề rằng mình không làm như thế. Tôi thề rằng tôi không giết vợ mình!”
“Hãy nói với tôi về vợ anh! - Maaran giận dữ - Nhưng hãy nhớ rằng nếu nói dối, thì anh chắc chắn sẽ vào tù, hiểu chưa!”
Sau mấy ngày không nói nửa lời, đến giờ thì không ai có thể xen giữa vào câu chuyện của Chandru:
“Chúng tôi không biết nhiều về nhau trước khi cưới. Vợ tôi với tôi ban đầu như hai người xa lạ, nhưng rồi cũng bắt đầu thấy quý nhau trong thời gian gần đây. Tôi không hề thù ghét gì cô ấy hết, ông hãy tin tôi đi. Trong cái đêm mà cô ấy chết, chúng tôi ngồi nói chuyện mãi, rồi còn làm tình nữa… Đến khi tôi tỉnh dậy mới thấy rằng vợ mình đã bị giết. Tôi bèn gọi điện cho cảnh sát… Tôi… thề là không hề động đến một sợi lông nào của cô ấy! Tôi…”
Bất ngờ, Maaran sôi máu xốc lấy cổ áo của Chandru rồi ghì nghi phạm vào tường. Viên thám tử rít lên:
“Dối trá, dối trá! Anh không hề yêu quý vợ mình. Anh thù ghét cô ta. Anh đã cố thoát ra khỏi cuộc hôn nhân của hai người bằng cách giết chết vợ mình. Còn việc “làm tình” ư?!” - Maaran nhổ toẹt xuống đất - “Anh không hề làm tình với cô ấy như những kẻ yêu nhau, mà là hãm hiếp. Anh đã hãm hiếp rồi giết chết vợ mình!”
“C…C…ái…gì…cơ?” - Chandru líu lưỡi, toàn thân run bắn.
“Nào, giờ thì hãy kể lại cho tôi nghe cái cảm giác lúc mà anh đè vợ mình xuống, xé hết quần áo cô ta ra, rồi…”
Sau một giây phút đờ người ra, khuôn mặt của Chandru lần đầu tiên kể từ khi bị áp giải đến đồn cảnh sát tự nhiên lộ ra vẻ giận giữ đầy khác thường. Anh ta xộc bàn tay phải ra nắm lấy cổ áo của Maaran. Nhưng thật kỳ lạ, không biết vì sao mà chính tay trái của Chandru cũng lại bóp lấy cổ áo anh ta.
Nhận ra điều này, bất thình lình đôi mắt Maaran vụt sáng lên. Anh mất hẳn cái vẻ hung hãn đe dọa trước đó mà hạ Chandru xuống chiếc ghế dài, còn tự mình sửa lại cổ áo của nghi phạm nữa.
“Cảm ơn anh Chandru! - Maaran bỗng thật sự xúc động - Nhờ anh mà tôi đã tìm ra được mấu chốt của vấn đề rồi. Tôi có cách chứng minh anh là người vô tội!”
*
Buổi sáng hai ngày sau đó, Maraan đẩy về phía Vetri một tập hồ sơ mở sẵn.
“Cái gì vậy đây?” - Vetri tỏ ra rất lấy làm khó hiểu.
“Hồ sơ bệnh án của Chandru! Sau khi được kiểm tra sức khỏe toàn diện, bác sỹ đã phát hiện ra Chandru bị mắc hội chứng “mất kiểm soát cử động cơ””
“Hội chứng “mất cử động cơ” là bệnh gì vậy? - Vetri sửng sốt - Sao nó lại có liên quan đến vụ án này?!”
“Khi mà Chandru bị xe ô-tô đâm, anh ta không phải không bị thương tích gì, mà đơn giản chỉ là tổn thương nằm ở dưới da mà thôi. Dây thần kinh của anh ta bị ảnh hưởng. Anh hãy cứ tưởng tượng việc đó giống như người bị liệt ấy, nhưng thay vì dây thần kinh bị tê liệt toàn bộ hay cả một chi, thì dây thần kinh của Chandru chỉ bị liệt một phần nhỏ. Thế là bây giờ mỗi khi anh ta cử động tay phải, ngay lập tức theo phản xạ tự nhiên tín hiệu thần kinh bị xáo trộn khiến cho tay trái cử động y hệt như tay phải!”
“Tôi vẫn không hiểu!” - Vetri tỏ vẻ nôn nóng.
“Tôi quan sát được từ băng ghi hình là mỗi khi nằm ngủ, bàn tay phải của Chandru thường có thói quen vung vẩy và nắm chặt lại rồi mở ra. Điều đó xảy ra khi một người đang ngủ là chuyện bình thường. Nhưng vào đêm hôm xảy ra án mạng, nạn nhân lại nằm ở phía bên tay trái Chandru. Vì thế mà ngẫu nhiên tay trái của Chandru mò lên được tới cổ vợ mình, rồi chỉ cần anh ta vô thức nắm tay phải một cái là tay trái bóp cô vợ chưa cưới đến chết ngạt!”
“Chà!”- Vetri trầm trồ đầy vẻ thán phục - “Làm cách nào mà anh nhìn ra được tất cả những chi tiết đó được, rồi lại còn kết nối chúng lại với nhau một cách lo-gic nữa?”
“Đấy chỉ là trực giác của một người thám tử mách bảo tôi mà thôi! - Maraan nói với cái giọng trầm trầm, sâu lắng - Nhưng nghĩ lại thì ngoài kiến thức và trực giác ra, nếu không có lòng tin vào sự vô tội của Chandru, nói thật với anh, tôi đã bỏ vụ án này từ lâu rồi. Anh Vetri à, sứ mệnh cao cả của những người cảnh sát chúng ta không chỉ là tống những kẻ phạm tội vào tù, mà còn phải có nghĩa vụ giúp cho những người vô tội tránh khỏi nơi tối tăm đó nữa, anh hiểu chứ!”
Ngoài cửa sổ, bầu trời Chennai xám xịt mấy ngày hôm nay bỗng bất ngờ vụt hửng sáng ấm áp một cách vô cùng kỳ lạ.
Truyện ngắn. ABDUL JEELANI (Ấn Độ)
LÊ CÔNG VŨ (dịch)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...