Thứ sáu, ngày 20 tháng 09 năm 2024
10:42 (GMT +7)

Cô gái và người đàn ông vô gia cư

Cô gái và người đàn ông vô gia cư

Vào một buổi sáng khi Casey quyết định đến uống cà phê tại một tiệm bánh rán. Trước khi bước vào cửa tiệm, Casey nhìn thấy một người đàn ông vô gia cư đang ngồi ăn xin bên đường. Người đàn ông bước vào cửa tiệm và đếm những tờ tiền lẻ mà mình vừa xin được để đủ trả tiền cho bữa ăn của mình.

Bỗng nhiên, Casey lại có hứng thú để nói chuyện với người vô gia cư nọ nên cô đã mời ông đến ngồi cùng mình. Ban đầu, vì lạ mặt, ông có vẻ ái ngại, nhưng rồi cũng đồng ý ngồi cùng cô. Ông có tên là Chris.

Để tỏ lòng, Casey mời ông một chiếc bánh vòng và một tách cà phê khi họ ngồi nói chuyện với nhau trong vòng 1 tiếng. Chỉ vỏn vẹn với chút thời gian ngắn ngủi nhưng Casey lại nghe được một ít chuyện về cuộc đời của Chris. Ông ấy đã nói với Casey về chuyện người ta đối xử như thế nào khi ông là người vô gia cư, về ma túy đã biến ông thành người như thế nào, về việc mẹ ông bị mất vì ung thư, về việc ông chưa bao giờ biết mặt cha, và về việc ông luôn muốn trở thành người khiến mẹ ông tự hào…

Một lát sau, vì đã đến giờ đi học nên Casey chào ông ra về, nhưng trước khi đi, ông đã kêu cô chờ một chút rồi viết vài dòng tin ngắn ngủi lên tờ thanh toán và dúi vào tay cô.

Khi lên xe, nhìn dòng chữ nguệch ngoạc, Casey chợt bất ngờ. Trên đó viết rằng: “Tôi đã muốn tự sát ngày hôm nay, nhưng bởi vì cô, tôi đã không làm điều đó. Cám ơn tấm lòng của cô rất nhiều.”

Lời bàn: Hãy luôn mở lòng ra với tất cả mọi người, bạn sẽ không bao giờ biết rằng mình có ích tới đâu cho đến khi khẽ chạm vào tâm hồn của một ai đó.

Nghề nghiệp

Có chàng trai trẻ tìm đến một công ty phần mềm máy tính xin một chân dọn dẹp vệ sinh. Sau khi qua phỏng vấn và thử việc, người quản lý nhân sự đồng ý nhận anh vào làm, đồng thời yêu cầu anh để lại địa chỉ email để tiện liên lạc. Anh nói: "Tôi không có máy tính". Người quản lý nói với anh rằng đối với công ty phần mềm, một người không có email đồng nghĩa với sự không tồn tại. Vì thế, ông ta lấy làm tiếc là không thể nhận anh được.

Anh thất vọng rời khỏi công ty, trong túi chỉ còn 10 USD. Đi ngang một cửa hàng thực phẩm, anh chợt nghĩ ra việc mua 10kg khoai tây, lê la đến từng hộ gia đình bán lại. Hai giờ sau anh đã bán hết và có lời. Anh lại làm như vậy mấy lần nữa, số tiền vốn ban đầu đã tăng lên đáng kể. Anh phát hiện làm công việc này có thể nuôi sống bản thân.

Từ đó anh chăm chỉ làm việc. Nỗ lực cộng với một chút may mắn, công việc của anh ngày càng thành công. Trong năm năm anh lập được một công ty lớn chuyên giao hàng tận nhà. Mọi người chỉ cần đứng ở cửa nhà mình cũng có thể mua được các loại thực phẩm tươi sống. Đến một hôm anh chợt nghĩ đến tương lai, đến gia đình và quyết định đi mua bảo hiểm.

Lúc ký hợp đồng, nhân viên bảo hiểm hỏi địa chỉ email của anh. Anh lại nói: "Tôi không có máy vi tính!". Người nhân viên ngạc nhiên: "Ngài có một công ty lớn như thế nhưng lại không có máy vi tính và địa chỉ email sao? Ngài thử nghĩ xem nếu ngài có máy tính, ngài đã có thể làm được bao nhiêu thứ nữa!".

Anh nói: "Khi đó tôi sẽ trở thành nhân viên vệ sinh của công ty phần mềm máy tính".

Lời bàn: Thứ cần thiết cho nghề nghiệp không phải là phương tiện làm việc mà là chính bản thân con người đó.

B.H (Sưu tầm)

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ châm số 16 (2024)

Ngụ ngôn - thơ châm 1 tuần trước

Thơ châm số 15 (2024)

Ngụ ngôn - thơ châm 4 tuần trước

Thơ châm số 14 (2024)

Ngụ ngôn - thơ châm 1 tháng trước

Thơ châm số 13 (2024)

Ngụ ngôn - thơ châm 2 tháng trước

Thơ châm số 12 (2024)

Ngụ ngôn - thơ châm 2 tháng trước

Thơ châm số 11 (2024)

Ngụ ngôn - thơ châm 3 tháng trước

Thơ châm số 10 (2024)

Ngụ ngôn - thơ châm 3 tháng trước