
Góc biếm họa số 20

1.Ghi vội
Thèm quá một vòng tay sáng nay
Trời lạnh và mưa rơi
Mùa đông này quá lạnh
Ai đó từng nói với mình
Không phải con bướm nào cũng có kén mùa đông
Ai đó từng nói với mình
Người ta thường lạnh vào cuối buổi chiều buồn
Đừng đổ tại hoàng hôn
Ai đó từng không nói với mình
Về những cuộc chia tay
Vào cuối chiều ảm đạm
Ai đó từng không nói với mình
Tình yêu cũng như vồng cây
Cần chăm bón
Khi ấy
Thơ của mình còn đang bắt đầu
Chưa có bài nào chuẩn bị hạ kết
Mình còn chưa biết lạnh
Những cuối chiều mùa đông
Sáng nay
Chợt nhận tin nhắn dịu dàng
Thật dịu dàng
Chẳng thể nhận ra ai
Thời gian đã phủ lên một lớp băng thật dày.
2. Những người đàn bà
Tấc gọi:
Mày lên Lai Châu đi em!
Thế là tôi bỏ lại tất cả để đến với một người đàn bà
Một người xa lạ
Ở một nơi rất xa
Quán café nhìn ra mặt hồ
Bảng lảng nàng Bân dạo tháng Ba
Luôn miệng rít điếu cày và nhấp café
Đôi mắt đen mềm trong khói thuốc
Ly café hắt lên ánh đỏ nhành Nhạn lai hồng
Vụt qua bóng người đàn bà đẹp
Tôi những muốn nắm lấy ngón tay gầy
Khi bóng núi đổ về chầm chậm
Chúng tôi ngồi ngay khúc quanh chân núi Rồng
Thời gian sập rèm mi nằng nặng
Đoạn trường Tấc qua và tôi đang đến
Cánh rừng xa còn vương nguyên lọn tóc
Con sói tru tiếng cô độc gọi cố nhân
Đàn bà hay cười mắt thường ẩn ướt
Sau ánh mắt kia gió sông Đà hun hút…
2.
Mưa đẩy về làng
Một thuyền
Một lái
Một tôi
Những mái ngói nâu bản Pác Ngòi
Tỏa khói
Sông Chợ Lèng nước đang dâng
Rủ đám cá nhỏ theo tôi về làng
Soi bóng ven hồ như thể đã ngàn năm
Họ đặt vó bằng linh cảm
Có người mẻ nào cũng trĩu nặng
Có người cả ngày vẫn giỏ không
Chẳng hề bận tâm với được mất thua hơn
Không gì ngăn nổi má môi họ hồng
Gió bắt đầu nức mùi cá nướng
Mưa thỏa thuê trên hồ rộng.
3. Về một bài thơ tôi đã lãng quên
Tôi và một nhạc sỹ tài ba
Quyết tâm cùng làm một bài hát để đời
Chúng tôi gặp nhau vào một ngày đông Hà Nội
Giữa mù sương hồ Tây
Bóng bầy sâm cầm lạnh xám
Buồn hơn cả bóng mây
Bài thơ của tôi có tôi nhớ nắng
Có cuống sen tàn nhớ mùa sen mướt
Có cây liễu bờ hồ buông tóc
Đơn côi
Nhạc sỹ khóc
Cây đàn khóc
Những nốt nhạc mang hình giọt nước
Đang rơi
Mùa hạ tôi nhan sắc tuổi ba mươi
Rừng rực cháy đến từng chân tóc
Tôi đâu biết có chiều đông buốt
Nhạc sỹ già gom nắng tìm tôi
Bài thơ tôi đã quên rồi
Bài hát nhiều người đang hát
4. Cá vàng
Không bao giờ đòi hỏi một không gian rộng lớn hơn
Hoàn toàn tỏ ra hài lòng với những gì được ném cho ăn
Lúc nào cũng thơ thới tung bộ vây như đám mây hồng
Lúc nào cũng thanh nhã trong bình pha lê trong
Nhiều khi ta ganh tỵ với sự nhàn tản của mi
Nhiều khi ta tức giận trước sự bình thản của mi
Không bao giờ đòi hỏi và luôn tỏ ra hài lòng
Cá vàng nhàn tản ngay cả trong cái chết
5.Về làng
Tranh đống rơm với bầy gà con
líu ríu theo chân gà mẹ
Gà con nhìn tôi bằng đôi mắt đen
Tôi nhìn gà bằng ánh nhìn nhuốm bạc
Rơm này ông ngoại vừa đánh
Còn nguyên mùi ruộng đồng
Những hạt thóc nẩy lên thơm
Xưa ông bà tự tình trên ổ rơm
Cây rơm này nơi bác tôi, mẹ tôi, dì tôi
trao, nhận chiếc hôn đầu tiên
Tôi đã lớn lên bên chân đống rơm
Như đám gà con lông vàng vừa nứt ra
từ quả trứng hồng
Đám gà con
Sau mỗi vụ mùa, kịp tạ ơn đất đai bằng những quả trứng hồng
Tôi chỉ nhớ đến mùa màng
Qua mỗi vụ gặt ông bà gửi gạo mới
cho từng đứa cháu ăn lấy thảo lấy thơm
Như để nhắc cháu con đừng phụ ruộng đồng
Gà con rời tôi đuổi theo những chú ong vàng
Đang gắng chắt mật từ hạt thóc lép
Ông bà tôi chắt mật của đất
Thành mùa vàng mẩy căng
Rúc vào đống rơm, thấy mình mọc đôi cánh ong.
6. Chú chó nhỏ ở đảo Song Tử Tây
Lon ton vờn bóng bông hoa bàng vuông
đang bung nở như chùm pháo hoa
Rồi theo tôi vào một căn phòng lạ
Hồn nhiên ôm bàn chân tôi ngủ
Ngoan như một đứa trẻ
Còn ngoan hơn một đứa trẻ
Choàng dậy lại tiếp tục chơi đùa
Tôi chẳng chuẩn bị khúc xương nào làm quà
Chẳng tìm được gì tặng người bạn nhỏ
Đành chìa mấy ngón chân
Mặc chú đùa
Hết gặm lại ôm lại lim dim ngủ
Xinh xắn và sạch như vừa mua ra từ tiệm đồ chơi
Thơm ngon như ghép bằng những múi bưởi
Thoăn thoắt leo tầng dưới tầng trên
Gặp ai cũng chào bằng nụ hôn
Ngoan như một đứa trẻ
Còn ngoan hơn một đứa trẻ
Trong máy ảnh và trong tâm hồn tôi
Tràn ngập hình ảnh đáng yêu của chú
Chú chó nhỏ đảo Song Tử
7. Thèm trở lại Na Hang
Thèm được trở lại Na Hang
Lênh đênh trên căn nhà nổi của ông Chuyền
Người đàn ông oang oang sóng nước
Sẵn sàng thết bạn món cá tiến vua
Hàng năm xa vẫn còn vương vất say rượu ngô
Cùng vị cay dưa cải Mèo trồng trên nương đá
Thèm trở lại Na Hang
Để thấy Pác Tạ
Vẫn đứng chông chênh giữa nước giữa hồ
Thèm trở lại Na Hang
Nhìn lung linh bóng đỏ
Áo người chèo thuyền thắm những ngù hoa
Chẳng thể hoá một ngọn núi phía Thượng Lâm
Vẫn thèm trở lại Na Hang
Ngồi bên một người
Đã từng thề
Không bao giờ gặp lại.
8. Hai mươi phút
Hẹn nhau nơi khúc quanh cuối con đường
Bên nhau hai mươi phút
Chỉ hai mươi phút!
Chưa được thỏa mắt nhìn
Làm sao có đủ thời gian cho một nụ hôn!
Em chạy về phía đông
Cuối con đường tiếp một con đường
Mỗi khúc quanh lại nối một khúc quanh
Tận cùng là biển
Những đôi mắt thăm thẳm ra khơi
Em không thể học cách đợi
Bằng những mắt lưới dõi theo hướng mặt trời
Làng bắt chước những người đàn bà
Mỗi ngày một nhô ra biển
Có lẽ anh đợi ở phương nam
Nơi đàn chim di trú
Xóm lá dừa vắng bóng đàn ông
Những phụ nữ tảo tần
Đàn chim từ nơi nào tụ về rồi cũng phải
mải mốt trong cuộc mưu sinh
Đâu nghe thấy tiếng con chim lạc bầy kêu lên yếu ớt
Cuối con đường đi về phương bắc
Thâm u đại ngàn
Đàn bà đeo quẩy lên nương
Đàn ông địu con vót nỏ
Nỏ xưa căng dây canh giặc giã
Nỏ nay treo góc cửa trừ tà
Những mũi tên ngủ yên trong ống tên
Vui tròn sứ mệnh
Chỉ có hai mươi phút
Chưa thỏa mắt nhìn
Đâu còn thời gian cho cái nắm tay bịn rịn
Đã hẹn ở khúc quanh cuối con đường
Nơi bắt đầu hàng cây
Em gắng những bước cuối cùng về hướng tây
Kịp thấy mặt trời vẫy chào từ biệt.
9. Lại sen
Đã tưng bừng nở trong bình đẹp
Đã lộng lẫy căn phòng
Nhẩn nha sang trọng
Chẳng thể nào tin từng dính đến bùn
Trắng muốt từng cánh trắng
Hương nức từng làn hương
Người hái dặn
Cắm sen
Nhớ cho vào bình một ít bùn.
10. Nhớ biển
Vẫn thấy trăng dừng chân trên ngọn hải đăng
Vẫn đâu đây mùi hương hoa bàng vuông vừa nở
Vẫn chấp chới cánh hải âu trong gió
Tiếng bầy cua lạo xạo trên kè đá
Chờ thủy triều lên
Vẫn thấy tiếng ngôi sao va vào thành tàu
Thổn thức
Vẫn nghe chuông chùa
Ngân theo sóng nước
Chênh chao
Mỗi đêm chợt tỉnh giấc.
2
Còn đẫm biển
Trên mắt
Trên môi
Cả những đầu ngón tay
Chạm vào nhau vẫn mặn
Đêm ấy
Boong tàu
Có hạt mưa bay lạc
Găm vào trong tim
3
Phải mượn đến cánh võng
Để được gặp sóng
May sao ngoài ban công có ngôi sao thì thầm
Như những đêm dài trên biển
Riêng vị mặn mòi
Không gì thay thế được
4.
Không được nhìn trăng đêm biển lặng
Không được thấy sóng ngày biển động
Còn khắc khoải tiếng của thủy triều không bao giờ lỡ hẹn
Chạm bờ cát
Miên man
Tưởng đã lùi xa về ký ức
Một mùa bão giông
Tưởng khuất vào năm tháng
Cuối một mùa đông
Cháy bỏng
Sao không thể quên
Tiếng lá
Với vào gọi cửa
Mỗi đêm
Khi ánh sáng của ngọn hải đăng
Bận hắt về phía biển./.
Lưu Thị Bạch Liễu
[su_button url="https://vannghethainguyen.vn/2016/11/22/10565/"]Trở về thư viện tác giả[/su_button]
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...