Ngọc Tuấn
Trú mưa
Cơn mưa quái lúc cuối chiều
Một manh áo ướt bao điều bâng lâng
Bảo chẳng nhìn, lại muốn trông
Áo em trắng bỗng hóa hồng trong mưa
Cứ ngập ngừng muốn hỏi thưa
Ngập ngừng chưa hết cơn mưa tan rồi
Em đường em tôi đường tôi
Trú mưa nhớ mãi nốt ruồi áo em.