NGUYỄN VĂN SONG
Cảm tạ
Cho tôi trút lời cạn ruột đêm
Tuốt ra từ lòng thẳm
Từ nung nấu căng nhức từng ý nghĩ
Nén thành hạt sương, ngọn cỏ, khúc sông
Cho tôi chia lời dịu mát
Với mùa xuân tươi lá
Với cơn mưa tưới lúa xanh đồng
Tưới nụ cười trên môi người chín đỏ
Cho tôi khóc không bằng nước mắt
Từng giọt câm đứt nối theo dòng
Hóa thành mây thành gió
Thành vời vợi mùa xưa
Thổn thức
Cho tôi băng qua gỉ mòn, rêu mốc
Mãi tươi non bờ bãi vui buồn
Cho tôi gặp người chưa từng chạm mặt
Đến những miền tôi chưa kịp đặt chân
Xin cho tôi nói lời cảm tạ
Nhé thơ!
Một phía làng tôi
Làng tôi ở phía bờ sông
Lở bồi thành đục thành trong bao đời
Con sông như thể mẹ tôi
Phù sa lầm lụi dệt lời áo nâu
Làng tôi ở phía ruộng sâu
Ngàn năm bông lúa cúi đầu mà thơm
Đắng cay thành gạo thành cơm
Hồn người từ khói rạ rơm đượm đà
Làng tôi ở phía ông bà
Nén hương thắp đỏ nếp nhà đơn sơ
Cháu con bàn chuyện bây giờ
Thể nào cũng bảo người xưa nói rằng
Làng tôi ở phía tơ giăng
Bao nhiêu con nhện tình bằng nhớ thương
Bước chân cuối nẻo gió sương
Hồn quê một mảnh còn vương tơ làng.