Phạm Thùy Ngân
Đi qua ngày lũ
Những cơn mưa cắm rễ vào đất
khóc phù sa nghẹn cánh đồng
Ba cõng mùa băng lũ
mồ hôi ngầu đỏ lòng sông
Mẹ nhóm nỗi lo trên nước
hong khô từng hạt lúa non
bữa ăn chạy lụt
bát cơm ngai ngái mùi bùn
con sinh ra giữa ngày nước tràn
lũ cướp
mẹ thúc giọt sữa nhĩ từ cơn khát
gió nấc từng cơn đói
chúng con lớn qua bao mùa nước nổi
cũng đục trong bấy nhiêu lần
lũ trời khốc liệt
lũ người nghiệt ngã
giấc mơ
quẫy nắng phù sa.
Sinh ra từ đêm
Mưa bấm vào phím đêm
thanh âm run rẩy bật lên từ mặt đất
môi ngày khép chặt
giam cầm tiếng thở
gió rứt từng chiếc lá
tung
xoay
niềm riêng nghiêng ngả
đêm nép vào đêm
tạc bức tranh thủy mặc
những đắng ngọt chạm dần đáy cốc
kí tự cũng say cafein
cất vào đêm gửi vào đêm ném vào đêm
những năm tháng cũ
khi cửa ngày hé mở
ta làm đứa trẻ
sơ sinh.