Nguyễn Đức Hạnh
Đón cha
Dốc dài như tiếng thở của cha
Đi cõng mặt trời – về cõng mặt trăng
Thập thễnh bờ kênh
Thân gầy thành dao cắt gió
Mồ hôi nói thầm với đất chuyện bể dâu
Đi qua nghĩa trang đón cha
Những mắt hương cháy đỏ thật buồn
Những ngôi mộ thật hiền nhìn con
Những tấm bia những bàn tay vẫy
Bao hoa sim nhuộm tím những linh hồn
Con đợi cha trong mưa lạnh
Hai bàn tay vò nát gió mùa
Hai giọt mưa rơi vào hốc mắt
Một giọt rơi làm thủng giấc mơ
Bão dắt con chạy qua tuổi thơ
Những khoai sắn còng lưng đẩy con vượt dốc
Cha đốt lửa giữa nhà ngồi nướng cô đơn
Mưa nhà dột thủng từng trang sách cũ
Những ước mơ trong sách cũng sũng buồn
Tóc bạc rồi vẫn đi đón cha
Mộ nhỏ như Người – liêu xiêu cỏ dại
Khát vọng dở dang nằm trong đất lạnh
Nửa đêm hắt ánh sáng lên trời
Nghĩa trang là bạn con cha ơi
Những ngôi mộ không bao giờ phản bội
Những ngôi mộ không bao giờ nói dối
Lặng im nghe con nói
Khói nhang thơm quàng vai
Thủ thỉ chuyện luân hồi
Con vẫn đi đón Người
Nghĩa trang chiều bỗng cất tiếng à ơi!